Lúc này vừa khéo tới thời khắc mấu chốt, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không dám lơ là dù chỉ một chút!
Chỉ lơ đễnh một chút thì bông hoa Tử Tiêu này sẽ coi như bỏ.
Nghe thấy lời Tiêu Chính Văn nói, Chu Lâm Lâm không khỏi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Họ là nhà họ Quý ở Long Kinh đấy, lẽ nào Tiêu Chính Văn chưa nghe đến đại danh của họ sao?
“Ông chủ, họ là người nhà họ Quý ở Long Kinh đấy, không thể để họ chờ lâu quá được đâu!”
Chu Lâm Lâm vội vàng giải thích.
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày nói: “Dù là ai thì cũng bảo bọn họ đợi đi!”
Chu Lâm Lâm nghẹn họng, chỉ đành quay người trở lại tiền sảnh, truyền đạt lại những lời Tiêu Chính Văn vừa nói cho Quý Thiên Hà.
Không đợi Quý Thiên Hà lên tiếng, người giúp việc nhà họ Quý bật cười lạnh lùng, nói: “Hừ, thật sự coi bản thân là nhân vật ghê gớm lắm à?”
Quý Thiên Hà khẽ ho một tiếng, nói: “Quý Hải, đừng ăn nói linh tinh! Lui xuống!”
Nghe thấy lời trách mắng của Quý Thiên Hà, Quý Hải không cam tâm lùi sang một bên.
Thật ra trong lòng Quý Thiên Hà cũng cực kỳ không thoải mái.
Ban nãy bọn họ đã tự báo tên tuổi rồi, theo lý mà nói thì dù đối phương đang có chuyện quan trọng cỡ nào cũng phải lập tức chạy ra đón tiếp mới phải!
Thế nhưng Tiêu Chính Văn thì hay rồi, thẳng thừng mặc kệ bọn họ chờ trong đại sảnh.
Nếu như lần này Quý Thiên Hà không phụng mệnh gia chủ bắt buộc phải hoàn thành việc này thì ông ta đã phất ống tay áo bỏ đi từ lâu rồi!
Có thể tạo dựng quan hệ với nhà họ Quý là chuyện tốt mà biết bao thế gia võ thuật ở Hoa Quốc còn chẳng dám mơ tới?
Dù là năm đại danh sơn khi nghe thấy ba chữ nhà họ Quý cũng đều cung kính ra tận cửa đón tiếp.
Không ngờ bản thân lại bị ông chủ của một tiệm ngọc nhỏ bé khinh thường!
Mãi một tiếng đồng hồ sau, Tiêu Chính Văn cất năm viên Phá Cảnh Đan đã điều chế xong vào trong bình sứ rồi mới thay quần áo, chậm rãi bước tới đại sảnh.
Quý Thiên Hà quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, thấy đối phương ăn mặc bình thường tới mức không thể bình thường hơn, rõ ràng ngay cả chút khí thế của một võ giả cũng chẳng có thì không khỏi nhíu mày.
Chỉ dựa vào phong thái này của Tiêu Chính Văn thì đã hoàn toàn không thể so sánh với Tiểu Thái Tông – Lý Thiên Bá!
Có lần nào Lý Thiên Bá xuất hiện mà không có khí thế bức người?
Dù là Quý Thiên Hà thì cũng có thể cảm nhận được cảm giác áp bức vô hình đó.
Thế nhưng cậu thanh niên trước mắt, đừng nói là cảm giác áp bức, ngay cả khí thế nên có của võ giả cũng chẳng có nốt!
Thấy Tiêu Chính Văn bước tới từ phía sân sau, Chu Lâm Lâm vội vàng tiến lên trước chỉ chỉ vào hai người Quý Thiên Hà, nhỏ tiếng thì thầm bên tai Tiêu Chính Văn mấy câu, Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu rồi bước về phía Quý Thiên Hà.
“Không biết hai vị tìm tôi có việc gì?”
Tiêu Chính Văn đi tới phía trước sô pha chào hỏi Quý Thiên Hà rồi ngồi xuống.
Hành động này của anh lập tức khiến cho Quý Hải cảm thấy bất mãn.