“Nếu có chỗ nào mạo phạm, mong cậu hãy rộng lượng bỏ qua”.
Không ngờ ông cụ Quý vừa vào đã xin lỗi, điều này vượt quá ngoài dự liệu của Tiêu Chính Văn.
Thực ra sau khi đám người Quý Thiên Hà xuất phát, trong lòng ông cụ Quý thầm hối hận.
Dù sao đám người Quý Thiên Hà đều đã quen với việc được mọi người tôn kính, một khi Tiêu Chính Văn tỏ thái độ quá lạnh lùng thì hai người bọn họ sẽ không hài lòng.
Nếu hai bên động chân động tay thì hậu quả rất khó lường.
Vì vậy cụ ta mới vội vàng đến đây.
“Ông khách khí quá rồi, mời ngồi!”
Tiêu Chính Văn làm động tác mời ông cụ Quý.
Ông cụ Quý khẽ gật đầu, ngồi xuống ngay đối diện Tiêu Chính Văn.
“Haiz, đều tại tôi ngày thường quá dung túng cho bọn họ, trước khi đi, tôi cũng đã trách mắng Quý Thiên Hà và Quý Hải, đường đường là nhà họ Quý, sao có thể thất lễ như vậy được!”
“Cũng may là cậu có tấm lòng rộng rãi, chắc cũng sẽ không so đo tính toán giống hai người họ!”
Sau khi ông cụ Quý ngồi xuống, cụ ta nói lảng sang chuyện khác, đồng thời cẩn thận quan sát từng động thái của Tiêu Chính Văn.
“Không sao, chắc ông đến đây không phải chỉ để xin lỗi đâu nhỉ?”
Tiêu Chính Văn nói rồi đưa cho ông cụ Quý một tách trà.
Thấy Tiêu Chính Văn chủ động hỏi, ông cụ Quý suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Kỳ thực tôi vẫn đến đây vì chuyện trước kia, chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ tặng cho cậu hai đóa hoa Tử Tiêu”.
Ông cụ Quý vừa nói vừa cẩn thận lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp gỗ nhỏ.
Lúc ông cụ Quý mở chiếc hộp gỗ ra, một mùi thơm ngây ngất lòng người bay thẳng vào mũi.
Ngay cả gia tộc lớn như nhà họ Quý thì hoa Tử Tiêu cũng vô cùng quý giá.
Mặc dù nói linh khí đã khôi phục, khắp nơi đều có hoa Tử Tiêu sinh sôi, nhưng muốn hái được hoa Tử Tiêu thì không chỉ phải tranh giành với người mà còn phải chiến đấu với dã thú trên núi.
Hơn nữa, mỗi đóa hoa Tử Tiêu đều mọc trong núi sâu, việc thu hái bằng sức người cũng khó như lên trời.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn hai đóa hoa Tử Tiêu, khẽ lắc đầu nói: “Ông cụ Quý, tôi nghĩ chuyện này không cần nói thêm nữa, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi sẽ không mạo danh thay thế bất cứ ai!”
Thấy Tiêu Chính Văn không hề có động tĩnh gì, ông lão trầm tư hồi lâu, sau đó đột nhiên đứng lên, cúi đầu ba lần trước Tiêu Chính Văn.
“Ông cụ Quý, ông làm vậy là có ý gì?”
Tiêu Chính Văn vội vàng đứng dậy đỡ ông cụ Quý.
“Có một số chuyện, tôi không tiện nói rõ, nhưng bây giờ Hoa Quốc quả thực đang rơi vào cảnh lâm nguy, cao thủ các nước lần lượt trở về, uy danh của vua Bắc Lương năm đó lại bị các đại danh sơn bôi nhọ”.
“Bây giờ, ngay cả những thế lực trên thế giới từng kính sợ vua Bắc Lương cũng đã nóng ruột muốn đứng lên thử!”
“Hiện giờ, cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương và cảnh giới Nhân Vương vẫn chưa trở về, Hoa Quốc đã không thể chống đỡ nổi bất kỳ cuộc chiến nào nữa! Một khi khai chiến thì người chịu khổ sẽ là ngàn vạn người dân của Hoa Quốc!”