Ngay cả nhà họ Chu cũng đang chạy khắp nơi nghĩ cách cho Tiêu Chính Văn.
Nhưng dù sao nhà họ Chu cũng đã sa sút từ lâu, mọi cố gắng của họ không có bất kỳ tác dụng gì.
“Chúng tôi đến tìm ông chủ của cô”.
Lạc Trường Sinh nghiêm nghị nói.
Lúc này Lạc Trường Sinh và Trần Thiên Tề không hề che giấu thực lực cảnh giới Thiên Thần địa cấp ba sao của mình.
Khí tức vô cùng áp bức đó khiến Chu Lâm Lâm gần như không thở nổi.
“Hai vị đợi một lát, tôi đi thông báo cho ông chủ”.
Dứt lời, Chu Lâm Lâm vội vàng chạy ra sân sau.
Một lát sau Chu Lâm Lâm mới chạy về nói với hai người Lạc Trường Sinh: “Ông chủ chúng tôi mời hai vị”.
Cô ấy dẫn Lạc Trường Sinh và Trần Thiên Tề đi vào sân sau.
Lúc này Tiêu Chính Văn đang thưởng thức trà, từ đằng xa đã nhìn thấy hai người Lạc Trường Sinh nhưng anh cũng không đứng dậy, thậm chí không có ý tiếp đón.
Lạc Trường Sinh và Trần Thiên Tề nhìn nhau, nở nụ cười chế nhạo.
“Lạc Trường Sinh, Trần Thiên Tề ở Thiên Sơn chào cậu chủ năm”.
Hai người đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn rồi chắp tay nói.
“Tôi không liên quan gì đến nhà họ Quý, hơn nữa cũng không phải Tiểu Thái Tông, hai ông nhận lầm người rồi”.
Tiêu Chính Văn vừa uống trà vừa bình thản nói.
Lạc Trường Sinh và Trần Thiên Tề nhìn nhau cười, bây giờ cho dù Tiêu Chính Văn giải thích thế nào cũng không ai tin lời anh.
“Nếu là thế thì chúng tôi vẫn nên gọi cậu là cậu Tiêu nhé, lần này chúng tôi đến đây là đại diện cho Thiên Sơn muốn làm một giao dịch có thể kiếm tiền với cậu”.
Lạc Trường Sinh ngồi xuống đối diện Tiêu Chính Văn.
Trần Thiên Tề cũng không khách sáo ngồi xuống, sau đó tự rót cho hai người hai tách trà.
“Giao dịch? Giao dịch gì cơ?”
Tiêu Chính Văn lướt nhìn hai người nhưng lại không tỏ vẻ hào hứng gì.
“Thật ra Thiên Sơn chúng tôi có thể bảo vệ cậu, viện trưởng Sở và Lữ Thanh Phong có quan hệ rất tốt, hơn nữa thực lực cũng không yếu hơn Lữ Thanh Phong”.
“Trước đó, cậu giết Triệu Thiên Hòa, đồng nghĩa với việc ép Lữ Thanh Phong vào đường cùng nên ông ta mới khiêu chiến với cậu”.
“Nhưng nếu Thiên Sơn chúng tôi muốn bảo vệ cậu thì Lữ Thanh Phong còn phải nể mặt chúng tôi, tha cho cậu”.
Lạc Trường Sinh kiêu ngạo nói.
Thật ra chỉ cần Thiên Sơn thu nhận Tiêu Chính Văn, cho phép Tiêu Chính Văn sống trong phạm vi của Thiên Sơn thì Lữ Thanh Phong không dám mạo hiểm đánh Thiên Sơn để đòi người.
“Ồ? Thiên Sơn các ông vẫn muốn lợi ích chứ nhỉ?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.
“Ha ha, tôi thích nói chuyện với người thông minh”.
“Thật ra điều kiện của chúng tôi cũng rất đơn giản, giao trận pháp duy nhất -Đại Hắc Thiên của nhà họ Quý ra”.