Chiến Thần Bất Bại

Chương 2588

 

“Chân khí này không phải là chân khí kia, không phải là loại nhỏ ngưng tụ trong không khí mà mọi người tu luyện, người có thể giác ngộ được chân khí thật sự đã đến gần với đạo trời lắm rồi”.

 

“Thái Cực sinh lưỡng nghĩa, lưỡng nghĩa sinh tứ tượng, cái gì là Thái Cực? Chính là chân khí này”.

 

Mặc dù thủ lĩnh Hằng Sơn vẫn đĩnh đạc nói thế nhưng ánh mắt ông ta lại hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

 

Vì cho đến bây giờ ông ta cũng chưa thể lĩnh hội được cấp độ này, vẫn còn cách chân khí một khoảng cách rất xa.

 

Người lĩnh hội chân khí thật sự thậm chí có thể đi ngược lại với mọi người.

 

Dù là cảnh giới Nhân Vương cũng chẳng là gì so với đạo trời.

 

Dù Tiêu Chính Văn chỉ mới là cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, nhưng lúc này muốn giết Lữ Thanh Phong cũng chỉ là một cái nhấc tay thôi.

 

“Không! Không thể nào! Cậu không thể lĩnh hội được sự tồn tại của chân khí”.

 

Sắc mặt Lữ Thanh Phong tái xanh, nghiến răng nghiến lợi lớn giọng gào lên.

 

Hơn một trăm năm trước, Lữ Thanh Phong cũng từng đọc được hai chữ chân khí trong một bộ sách cổ.

 

Hơn nữa mô tả về chân khí trong bộ sách cổ đó giống với Thiên Sơn Thư Lục.

 

Tiếc là với sự lĩnh hội của Lữ Thanh Phong, dù có đọc một nghìn lần ông ta cũng không thể lĩnh hội được chân lý trong đó, càng không thể đạt đến cấp bậc hiện giờ của Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng ông ta là quái vật sống hơn mấy trăm năm thế mà lại thất bại dưới tay một tên nhóc chưa đến ba mươi tuổi về tính lĩnh hội?

 

Cho dù Lữ Thanh Phong có phục hay không thì Tiêu Chính Văn sẽ không cho ông ta cơ hội nữa.

 

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn xoẹt người qua, thoáng chốc đã đến trước mặt Lữ Thanh Phong.

 

Tiêu Chính Văn còn chưa ra tay, Lữ Thanh Phong đã cảm nhận được khí tức chết chóc nồng đậm.

 

“Không… không thể nào, hàng nghìn hàng trăm năm nay chưa có ai dưới Nhân Vương mà giác ngộ được chân khí. Cậu… cậu cũng không thể”.

 

Cơ thể Lữ Thanh Phong không khỏi run rẩy, thậm chí cắn rách đầu lưỡi để lấy lại tỉnh táo.

 

 

 

Hai tay Lữ Thanh Phong cầm chặt kiếm Thất Tinh Tang Môn, trên mũi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

 

Dù thế nào đi nữa, ông ta cũng không sẽ đầu hàng trước một thanh niên!

 

Sau hàng trăm năm tôi luyện, sao ông ta có thể để thua một thanh niên vắt mũi chưa sạch chứ?

 

Dù đối phương là ai, dù đối phương đã đạt tới cảnh giới nào, Lữ Thanh Phong cũng không thể thua, không thể thua!

 

“Soạt!”

 

Khi kiếm quang được vạch ra từ tay của Lữ Thanh Phong, dường như không gian đã bị xé ra thành một vết nứt dài.

 

Lữ Thanh Phong lúc này đã rơi vào trạng thái cực điên cuồng, dù thế nào ông ta cũng phải đánh liều một trận!

Nhát kiếm này ông ta đã dùng hết sức ra chém, cho dù có sức mạnh áp đảo thế giới, nhưng ở trước mặt Tiêu Chính Văn thì trông vẫn rất nhỏ bé!

Bình Luận (0)
Comment