“Hừ! Vua Bắc Lương trở lại thì đã sao? Ở trước mặt năm đại danh sơn bọn tao, Tiêu Chính Văn chỉ là con kiến mà thôi!”
A Hải chế nhạo.
Hắn vừa dứt lời, bốn bóng người gần như cùng lúc bao vây lấy Tiêu Chính Văn.
Nhìn thấy cảnh này, A Hải đắc ý cười ha hả.
“Năm đại danh sơn bọn tao công khai cướp của và tiêu diệt nhà họ Lãnh đấy! Bọn tao không biết xấu hổ như các người đã nói đấy! Các người làm gì được!”
“Ha ha ha! Đối mặt với thực lực tuyệt đối, vua Bắc Lương cũng chẳng là cái thá gì!”
“Cho dù bọn tao giết Tiêu Chính Văn và người nhà họ Lãnh trước mặt các người, thì các người có thể làm gì được!”
A Hải như phát điên, điên cuồng hét về phía máy quay ở xa.
Nhưng hắn vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng cười nói: “Đơn giản là giết cả tông môn mày thôi!”
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chính Văn vang lên, một tia sáng bạc đột nhiên phóng ra khỏi lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn.
Con dao quân đội năm cạnh phóng ra, bốn vị cao thủ cảnh giới Thiên Thần một sao đều cảm nhận được khí tức chết chóc đang cận kề.
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
Tia chớp bạc kia nhanh như chớp đã giết chết hai tên gần nhất với Tiêu Chính Văn.
Sau khi thấy hai cái đầu bay lên, hai tên còn lại không khỏi tái mặt vì kinh ngạc.
Đây đâu phải là khí tức của cảnh giới Thiên Thần một sao?
Đây rõ ràng là thần uy của cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao!
Hai tên còn lạnh còn chưa kịp chạy thoát thì tia sáng bạc kia đã chém bay đầu của họ lên không trung.
Lúc này, không chỉ có A Hải, mà ngay cả người dân trên cả nước đang xem tivi cũng chết lặng.
Bốn vị cao thủ cảnh giới Thiên Thần một sao đều đã bị giết trong nháy mắt.
Đây là loại lực chiến nào? Đây là loại thần uy nào?
Nhìn thấy cảnh này, Tần Vũ ở Long Kinh xa xôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta cầm tách trà lên, thản nhiên nhấp một ngụm, liếc nhìn Vương Quốc Xương ngồi đối diện nói: “Haiz, cao thủ của năm đại danh sơn muốt giết Tiêu Chính Văn à?”
“Tự tìm đường chết thì đúng hơn!”
Lúc này, Vương Quốc Xương vô cùng kinh ngạc.
Trong nháy mắt, bốn vị cao thủ cảnh giới Thiên Thần một sao đã biến thành xác chết, ngã trong vũng máu.
Điều này… điều này thật vô lý!
Chẳng phải Tiêu Chính Văn là cao thủ cảnh giới Thiên Thần một sao ư?
Thấy sắc mặt Vương Quốc Xương tái nhợt như tờ giấy, Tần Vũ chế nhạo: “Vương Quốc Xương, anh còn nhớ lời tôi vừa nói chứ? Đừng cầu xin tôi!”
Cho dù Tần Vũ cố sức khống chế cảm xúc vui mừng của mình nhưng bàn tay cầm tách trà vẫn không khỏi run lên.
Tiêu Chính Văn về rồi, người đàn ông làm trụ cột của giới chính trị đã về rồi.
Khoảnh khắc này người vui mừng nhất không chỉ có Tần Vũ mà gần như cả Hoa Quốc đều đang hoan hô vì chuyện này.
Rầm!