Khương Vy Nhan nhìn thấy cảnh tượng này cũng căng thẳng tới độ mặt mày trắng bệch.
Mặc dù cô rất muốn giúp Tiêu Chính Văn, thế nhưng cô càng hiểu rõ bản thân sẽ chỉ làm liên luỵ tới anh, ngược lại sẽ khiến cho anh càng thêm vướng tay vướng chân hơn!
Nhìn Tiêu Chính Văn gần như đã lâm vào đường cùng, mấy người Lạc Tề Anh đồng loạt ngửa mặt cười lớn.
“Tiêu Chính Văn, không phải mày rất điên cuồng hay sao? Sao bây giờ không điên cuồng nữa thế?”
“Hừ! Chỉ là một con gà yếu ở cảnh giới Thiên Thần mà lại dám khiêu chiến với Bán Bộ Nhân Vương? Bây giờ đã biết sai rồi nhỉ, muộn rồi!”
Cái Tử Anh ở trong trận chiến càng bật cười lạnh tanh.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã lâm vào đường cùng!
Chỉ cần tăng thêm chút lực, Tiêu Chính Văn nhất định sẽ chết!
“Hừ! Ngày đó ở Sơn Thành cậu có thể giết chết Bán Bộ Nhân Vương, đó chỉ là may mắn nhất thời của cậu mà thôi! Cảnh giới Thiên Thần ở trước mặt cảnh giới Nhân Vương vĩnh viễn đều chỉ như con kiến!”
“Thằng ranh nhà cậu lại còn dám ức hiếp tôi? Ai cho phép cậu huỷ hoại danh tiếng của năm đại danh sơn?”
Nhiếp Tri Cổ nhếch miệng cười giễu cợt.
Lúc này, chỉ có Sở Hồng Thiên bên dưới là vẫn không nói gì!
Sở Hồng Thiên đã tận mắt chứng kiến Tiêu Chính Văn giết chết Bán Bộ Nhân Vương ra sao, càng hiểu rõ Tiêu Chính Văn lúc này căn bản vẫn chưa sử dụng hết toàn lực!
Loại sức mạnh này, cả đời này Sở Hồng Thiên sẽ không quên, đó là sức mạnh khủng bố đủ để huỷ diệt cả trời đất!
Nếu không, Sở Hồng Thiên cũng sẽ không sợ Tiêu Chính Văn tới thế!
Thế nhưng ông ta thật sự không hiểu, tại sao đã tới đường cùng rồi mà Tiêu Chính Văn vẫn không chịu dùng hết toàn lực!
Càng là như vậy, Sở Hồng Thiên càng cảm thấy Tiêu Chính Văn thâm sâu khó lường!
Hơn nữa, so với trận đấu tại Sơn Thành khi trước, bây giờ Tiêu Chính Văn dường như đã trở nên càng mạnh hơn!
Đối diện với cường giả ở cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, trong nét mặt của Tiêu Chính Văn vẫn không có chút căng thẳng nào.
Trái ngược, dù đã lâm vào đường cùng, biểu cảm của Tiêu Chính Văn vẫn bình thản như cũ!
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Tiêu Chính Văn đã nâng cao hơn một bậc, đây là sự đáng sợ tới mức độ nào cơ chứ?
Dù là Sở Hồng Thiên thì cũng không thể không thừa nhận, dẫu là một nghìn năm trước, Tiêu Chính Văn cũng tuyệt đối là sự tồn tại quái dị!
Không thể gặp được những nhân vật lớn cả nghìn năm trước chẳng phải là may mắn của Tiêu Chính Văn mà là may mắn của những người đó!
Nếu không những truyền thuyết cả nghìn năm trước sẽ không còn tồn tại nữa rồi!
“Huỷ hoại danh tiếng của năm đại danh sơn ư? Mấy người cũng xứng sao?”
Cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng lên tiếng, nhìn về phía hai người Sở Hồng Thiên và Nhiếp Tri Cổ với vẻ mặt lạnh tanh!
“Ai nói với mấy người là tôi đã sử dụng hết toàn lực rồi? Ban nãy chẳng qua chỉ là đang thăm dò mấy người. Có điều, hai người quả thực đã khiến cho tôi hết sức thất vọng, nếu như Bán Bộ Nhân Vương chỉ có chút thực lực như vậy, thế thì mấy người… chịu chết đi!”