“Tiêu Chính Văn, rõ… rõ ràng cậu lấy việc công báo thù riêng. Hằng Sơn tôi có ân oán của cậu từ lâu rồi, hôm nay dù cậu tàn sát đệ tử Hằng Sơn thì Hằng Sơn tôi cũng sẽ không cúi đầu với cậu”.
“Ngay cả pháp luật Hoa Quốc cũng không quy định giết người chắc chắn là tội chết, hơn nữa không chỉ là đệ tử Hằng Sơn như thế, cậu có thể hỏi xem có tông môn nào không làm chuyện này không?”
“Chẳng qua mượn cớ giết người mà thôi, bớt tỏ ra mình chính nghĩa đi”.
Ông Lư chỉ vào Tiêu Chính Văn, tức giận gào lên.
Thà dùng cách khích tướng này còn hơn đi cầu xin Tiêu Chính Văn, ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn trúng kế, ngược lại Hằng Sơn có cơ hội sống sót.
Hơn nữa bảo vệ Hằng Sơn bằng cách này, vừa có thể diện vừa thể hiện được tầm quan trọng của mình. Sau khi xong chuyện này, không ai trong năm đại danh sơn được nó cụ ta lời lẽ đanh thép.
Cho dù Tiêu Chính Văn không trúng kế, cụ ta cũng xem như ngẩng cao đầu mà chết.
“Tìm cớ? Giết các ông còn cần phải mượn cớ sao?”
“Hơn nữa, trong bảy điều cấm đã nói rõ, người đi giết người có thể chém đầu hoặc chém vào thắt lưng, có cái nào không phải tội chết?”
“Dĩ nhiên không chỉ là đệ tử Hằng Sơn các ông làm bậy làm càn, thế nên tôi mới để tất cả tông môn các ông đều đến Long Kinh chịu phạt. Tôi chưa từng xử oan cho người tốt, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho một hung thủ giết người”.
Vừa dứt lời Tiêu Chính Văn cầm chặt kiếm Tần Vương đánh về đỉnh núi Hằng Sơn.
Một luồng uy thế bao phủ cả trời đất như ập xuống.
Đòn tấn công này vừa chứa đựng sức mạnh chân khí vừa có sức mạnh của Đế Vương.
Mặc dù Hộ Sơn Đại Trận của năm đại danh sơn rất mạnh nhưng sức mạnh Đế Vương lại là khắc tinh của Hộ Sơn Đại Trận.
Nhát kiếm này của Tiêu Chính Văn không chỉ muốn giết ông Lư mà còn muốn hủy diệt đỉnh Hằng Sơn chỉ trong một kiếm.
Ngay lúc Tiêu Chính Văn giơ cao kiếm Tần Vương qua đỉnh đầu, bầu trời đã xuất hiện tia chớp màu tím, Tiêu Chính Văn chỉ kiếm vào Hộ Sơn Đại Trận của Hằng Sơn, tia chớp màu tím cũng đánh xuống cùng lúc.
“Rắc!”
Ánh sáng màu tím bao trùm cả Hằng Sơn, ngay cả Hộ Sơn Đại Trận cũng rung chuyển.
Hộ Sơn Đại Trận của Hằng Sơn vốn đã yếu, sao có thể chống đỡ được sự tấn công cuồng bạo như vậy?
Chỉ miễn cưỡng chịu đựng được một lúc thì Hộ Sơn Đại Trận của Hằng Sơn đã nứt toác.
Hộ Sơn Đại Trận của Hằng Sơn bị hỏng, ngọn núi lộ ra.
Cùng lúc đó con rồng lớn màu trắng bỗng há miệng lao mạnh xuống.
Như thể cảm nhận được uy thế lớn mạnh của rồng màu trắng, cả ngọn núi Hằng Sơn đều rung chuyển dữ dội.
Tiếp đó là một kiếm đủ để hủy diệt trời đất của Tiêu Chính Văn.
Chém ra một kiếm, một luồng sáng màu bạc chói mắt chém đứt đỉnh Hằng Sơn ra làm đôi.
“Rầm! Rắc rắc rắc!”
Một tiếng động cực lớn vang lên, đỉnh núi Hằng Sơn bắt đầu nghiêng sang một bên.
Tiếng kêu thảm thiết cuối cùng của đỉnh núi Hằng Sơn, toàn bộ ngọn núi sụp xuống.
Một kiếm san bằng đỉnh núi Hằng Sơn?
Ngay cả Lý Chính Đạo cũng ngạc nhiên đến mức trợn to mắt chứ đừng nói là người bình thường.