“Tiêu Chính Văn, cậu suy nghĩ cho kỹ, một khi đánh thì không thể quay đầu được nữa”.
Ông Mạc quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng nhìn ông Mạc, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bình thản nói: “Có nhận mà không có cho thì không hợp lễ nghi, dáng vẻ kiêu ngạo của Vy Hào quá ngứa mắt, cứ để họ phải sợ một lần mới được”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn nói với các tông chủ, môn chủ bên dưới: “Các vị, đi thôi”.
Gì cơ?
Cứ đi thế này à?
Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Cùng lúc đó Tiêu Chính Văn vung tay, kiếm Tần Vương lóe lên ánh sáng chói mắt, uy lực của trời vô hạn, ngay cả sóng trên mặt biến cũng trở lên yên tĩnh.
Một cảm giác áp bức vô hình khiến đám người bên dưới đều cảm thấy khó thở.
“Cậu Tiêu, chúng ta giương cờ gõ trống lớn lối thế này, chỉ sẽ…”
“Đánh rắn động phải không? Không đâu, sao chúng lại chui ra khỏi tổ được? Lẽ nào muốn chúng ta tìm hết mọi ngóc ngách ở Vy Hào sao? Xuất phát!”
Khí thế của Tiêu Chính Văn bùng lên, tay cầm kiếm dài chỉ về phía Vy Hào.
Lúc đầu mọi người còn lo lắng, nhưng khi nhìn thấy máy quay phim đã được lắp đặt xong ở đằng xa, họ đã hiểu được ý đồ của Tiêu Chính Văn.
Nếu các phóng viên tin tức của các nước đã có được tin tức về hành động của họ, hơn nữa còn mở livestream hiện trường thì còn có gì phải giấu nữa?
Cứ thế mọi người dứt khoát bùng lên khí thế, đi theo Tiêu Chính Văn đánh về phía Vy Hào.
Chỉ trong chốc lát, mặt biển dậy sóng cuồn cuộn, mây đen che phủ cả mấy nghìn cây số, sấm chớp dày đặc như mưa.
Ngay cả cá dưới đáy biển cũng bị khí thế này dọa sợ phải lẩn trốn dưới đáy sâu, không dám ngoi lên.
Cùng lúc đó, hầu hết các đài truyền hình trên khắp thế giới đều đang bàn luận về chuyện này.
“Cái gì? Võ tông Hoa Quốc cùng đồng lòng đánh Vy Hào?”
“Đệch, đây… đây lẽ nào là cuộc chiến hủy diệt sao?”
“Lần này Vy Hào nguy hiểm rồi, mong là sau khi Hoa Quốc tiêu diệt Vy Hào sẽ không đến nước chúng ta”.
Thoáng chốc dư luận thế giới đều xôn xao.
Lúc này ánh nhìn của cả thế giới đều tập trung về phía Vy Hào.
Vì người bên phía Hoa Quốc dẫn dắt đội quân chính là Tiêu Chính Văn vài năm trước đã giẫm cho Âu Lục không thể ngóc đầu lên.
Thế nên kết quả của trận chiến này cũng khiến người đời phải chú ý đến.
Từ khi quay trở lại, Tiêu Chính Văn đã làm ra liên tiếp những hành động có biến động lớn, đầu tiên là liên tiếp giết hai cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, rồi giết Kiếm Tiên Thiên Sơn chỉ trong vòng mấy hiệp đấu.
Sau đó lại phá vỡ trận pháp bảo vệ núi của năm đại danh sơn, ép năm đại danh sơn phải cúi đầu chịu thua.
Mọi người vẫn chưa kịp “tiêu hóa” hết một loạt hành động dữ dội này thì Tiêu Chính Văn đã dẫn võ tông Hoa Quốc đi đánh Vy Hào.
Lúc này một người đàn ông trung niên nhanh chân chạy vào phần mộ tổ thần, hoảng hốt nói với Cansha và Ohara: “Không hay rồi, Tiêu Chính Văn của Hoa Quốc dẫn võ tông Hoa Quốc giương cao cờ đánh tới”.
“Gì cơ?”