Sau khi cân nhắc một hồi. Tiêu Chính Văn mới ngẩng đầu nói với Locke Thetis: “Như vậy đi, mấy ngày tới tôi muốn đi thăm thánh vực, đợi tôi trở về rồi, mới giúp các anh giải quyết chuyện của lâu đài Versailles!”
“Được được được! Vậy chúng tôi đợi tin vui của anh Tiêu!”
Nói xong, Locke Thetis lại cúi đầu chào Tiêu Chính Văn, rồi mới từ từ lui ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Locke Thetis cung kính như vậy với Tiêu Chính Văn, ngay cả Long Hình cũng không dám tin vào mắt mình!
Gia tộc Locke là gia tộc đứng đầu của mười đại gia tộc Âu Lục, có thực lực rất mạnh, thậm chí có thể chống lại chín gia tộc còn lại bằng sức của một gia tộc.
Có thể nói, từ trước đến giờ chỉ có người khác phải nhỏ giọng với gia tộc Locke, có bao giờ người của gia tộc Locke, đặc biệt là người thừa kế tương lai, phải cúi đầu trước người khác?
Nhưng người trước mặt này, Locke Thetis, ngoài việc không quỳ xuống ra, cũng đã cố hết sức để lấy lòng!
Thậm chí ngay cả giấy thông hành đặc biệt đến thánh vực cũng được chắp tay giao cho Tiêu Chính Văn.
Chỉ riêng chuyện này mà lan truyền ra ngoài cũng đủ khiến cho toàn bộ Âu Lục kinh ngạc đến há hốc mồm!
Nhưng Tiêu Chính Văn cũng không phải lần đầu tiên đặt chân đến Âu Lục.
Lần trước, chỉ một mình Tiêu Chính Văn đã áp đảo cả toàn bộ Âu Lục không ngẩng đầu lên được, bây giờ gia tộc Locke chủ động đến lấy lòng thì có gì lạ?
Nghĩ tới đây, Long Hình không khỏi lắc đầu cười khổ vài tiếng.
“Long Hình, huy hiệu này cậu và Long Nguyệt cầm lấy dùng đi!”
Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa đưa chiếc huy hiệu cho Long Hình và Long Nguyệt.
Cá nhân Tiêu Chính Văn không có vấn đề gì, cho dù là ngoại hình, hay thân phận, đối với Tiêu Chính Văn mà nói cũng không có gì khác biệt!
Long Hình cười khổ nói: “Long Vương, chúng tôi vốn không cần dùng đến nó, mặc dù trước đây chúng tôi bị người khác đuổi ra ngoài, nhưng khi đi vào lại, cũng chỉ có thể là bộ dạng trước đây thôi, nên…”
Tiêu Chính Văn lắc đầu bất lực, tiện tay nhét huy hiệu vào lồng ngực.
“Long Vương, khi chúng ta nào đi thánh vực?”
Long Nguyệt tiến lên một bước hỏi.
Tiêu Chính Văn cúi đầu liếc nhìn đồng hồ trên tay, thời gian vẫn còn sớm, thà bây giờ lên đường còn hơn là đợi đến sáng mai.
Nghĩ tới đây, Tiêu Chính Văn hờ hững nói: “Bây giờ!”
Lối vào thánh vực chỉ cách Sa Thành hơn trăm dặm.
Tiêu Chính Văn và đám người Long Hình, Long Nguyệt, đi vòng qua Sa Thành rồi tiến thẳng đến tòa tháp vàng mà Long Hình đã đề cập trước trước đó.
Nhìn từ xa, tòa tháp vàng này mang lại cho người khác một bầu không khí vô cùng cổ xưa, khác với những tòa tháp vàng mà Tiêu Chiến Văn nhìn thấy ở Phi Lục trước đây!
Vào khoảnh khắc đi vào tòa tháp vàng, một cảm giác bị giam cầm vô hình đột nhiên ập tới.
Tiêu Chính Văn xoay đầu lại nhìn, thì thấy trên bức tường đá của tòa tháp vàng đều là những hoa văn hết sức kỳ quái!
Hơn nữa ở cách đó không xa, có một bản vẽ hoa văn rất giống với bản đồ Tinh Không!
Cảm giác bị giam cầm vô hình được phát ra từ bức hoa văn đó!
“Các cậu có cảm thấy có gì đó khác thường không?”
Tiêu Chính Văn nhìn thấy vẻ mặt của Long Nguyệt và Long Hình hết sức tự nhiên, anh cau mày hỏi.
“Đâu có đâu, ở đây cũng không có gì khac so với những chỗ khác đâu!”
Long Nguyệt khẽ chau mày nói.
Long Hinh cũng gật đầu liên tục, bày tỏ rằng bản thân anh ta hoàn toàn không cảm thấy khó chịu chút nào.