Nguỵ Quốc Đào lúc này cũng hoàn toàn xé toang lớp mặt nạ, không chút khách khí uy hiếp.
Long Nguyệt và Long Hình đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn lại chỉ đáp lại bằng một nụ cười lạnh lùng.
Đúng vào lúc này, chuông điện thoại của Tiêu Chính Văn đột nhiên vang lên.
Anh cúi đầu nhìn, cái tên trên màn hình hiển thị lại là Tần Vũ!
Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, sau đó tách khỏi đám đông, đi tới một góc không có người rồi mới bấm nghe: “Anh Tần, anh tìm tôi?”
“Ôi chao, cậu Tiêu, xảy ra chuyện rồi, tôi gọi cho cậu không dưới một trăm cuộc điện thoại, sao cứ luôn ở ngoài vùng phủ sóng thế!”, Tần Vũ nói với vẻ sốt ruột.
“Sao thế?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
“Không ổn rồi, con đường dẫn tới vùng ngoài lãnh thổ xuất hiện một đám đông những kẻ mặc áo đen, nghe nói những người này đều là huyết tộc của vùng ngoài lãnh thổ! Hơn nữa, bọn chúng còn mang theo cả thú dữ của vùng ngoài lãnh thổ cùng trở về thế tục!”
Huyết tộc vùng ngoài lãnh thổ?
Tiêu Chính Văn nghe xong mấy chữ này thì trong lòng không khỏi trầm xuống!
Những người này không phải là quỷ hút máu như trong lời đồn mà là một đám người hung ác tu luyện tà pháp và coi trời bằng vung.
Tất cả thế gia và tông môn của vùng ngoài lãnh thổ đều lấy huyết tộc ra để hình dung về những võ giả đam mê chém giết này!
“Tình hình nghiêm trọng không?”
Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi.
“Ôi, tạm thời thì ổn định hơn một chút, chỉ là không biết lúc nào sẽ lại xảy ra đại loạn!”
Tần Vũ vừa thở dài vừa thuật lại vắn tắt một lượt sự tình phát sinh trong hai ngày gần đây cho Tiêu Chính Văn nghe.
Vào ngày thứ hai kể từ lúc Tiêu Chính Văn rời khỏi Hoa Quốc, một đám người mặc đồ đen đột nhiên xông vào trong lãnh thổ Hoa Quốc.
Ngay lập tức ra tay với quân đội phòng ngự biên giới, không chỉ có một doanh trại bảo vệ biên giới bị đám người mặc đồ đen này tàn sát mà mười mấy thôn xóm xung quanh cũng bị giết hết sạch!
Chuyện này vẫn chưa được điều tra rõ, năm đại danh sơn cũng có tin dữ.
Một cao thủ cấp phó viện trưởng của Thiên Sơn bị bốn người thần bí bao vây tấn công, tình trạng lúc chết hết sức thảm thương, máu trên người đều bị rút cạn, hoá thành một bộ xương khô ngay tại chỗ!
Hơn nữa, Hằng Sơn trước đây bị Tiêu Chính Văn san phẳng, lúc này đã bị đám người thần bí này chiếm cứ và trở thành cứ điểm của bọn họ!
Ngay cả phạm vi mấy chục dặm xung quanh Hoa Sơn cũng chìm trong biển sương màu máu, dù là ngày hay đêm thì cũng vang lên tiếng gào khóc không ngừng, người dân ở vùng lân cận đã đồng loạt bỏ đi hết rồi.
“Anh đang nói Hằng Sơn và Hoa Sơn đã bị bọn chúng chiếm cứ hết rồi ư?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
“Không sai, nghe nói những người này còn giết cả tới Dược Vương Cốc, dược sư Hoàng liều mạng chống trả, cuối cùng bị trọng thương thì mới tạm gọi là đánh cho bọn chúng rút đi được, thế nhưng Dược Vương Cốc cũng tổn thất vô cùng nghiêm trọng!”
Tần Vũ nói tới đây thì không khỏi nghẹn ngào.