Chu Chấn Long vừa cười vừa uống trà.
“Lúc trước ông nói nhà họ Chu và huyết tộc cũng có giao tình sâu nặng?”
Tiêu Chính Văn đột nhiên hỏi.
Chu Chấn Long gật đầu nói: “Đúng vậy, nhà họ Chu ngay từ đầu đã có quan hệ tốt với huyết tộc. Thực ra huyết tộc cũng không phải là tấm thép lớn!”
“Như cậu Tiêu đã nói, Nho gia và Pháp gia đã đấu đá nhau mấy chục nghìn năm rồi. Trong huyết tộc cũng chia thành hai phe. Giống như bất hòa chính trị trong thế tục, huyết tộc cũng vậy!”
“Hai phía bọn họ đều muốn tiêu diệt đối phương, cho nên cần trợ giúp bên ngoài. Vì vậy tình hình ở vùng ngoài lãnh thổ càng thêm hỗn loạn. Mọi người đều phải dựa vào nhau!”
Thực ra nhà họ Lục nhà một trong những gia tộc có giao tình tốt với nhà họ Chu, chỉ là Lục Tiểu Thiến còn quá trẻ, nên vẫn chưa biết nhiều bí mật của nhà họ Lục.
Lần này có thể xếp Chu Chấn Long đứng bên phía huyết tộc, nhà họ Lục mới thực sự là phía có thế lực lớn, hơn nữa nhà họ Lục giống quả thực giống như Tiêu Chính Văn nghĩ, ngay từ đầu đã có suy nghĩ ngư ông đắc lợi!
Dù sao khi hai thế lực lớn cạnh tranh, người được lợi nhất thường là người đứng ngoài cuộc.
Tiêu Chính Văn nghe vậy khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Thì ra là vậy, xem ra huyết tộc muốn thu lợi nhất. Nhưng đáng tiếc là chỉ cần bản soái ở đây thì bọn họ đừng hòng được như mong muốn!”
Chớp mắt đã là mười giờ tối, tiệc ăn mừng bên phía Thiên Minh Tử đã kết thúc.
Khổng Thiên Thu thấy Thiên Minh Tử có vẻ mệt mỏi, nên nói với nhân viên phục vụ ở cửa: “Đi gọi quản lý đến đây thanh toán!”
Vốn dĩ bữa tiệc ăn mừng này là ý kiến nhất thời của mọi người, không nói rõ là ai thanh toán, hành động này của Khổng Thiên Thu lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Ông trùm kinh doanh giữa những người bình thường như Lâm Đàm lại càng muốn thử sức, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội lấy lòng Thiên Minh Tử.
Những người có địa vị cao đương nhiên biết rõ ngày tháng sau này, Hoa Quốc sẽ là thiên hạ của Thiên Minh Tử.
Ai lấy được lòng Thiên Minh Tử, tương đương với việc nhận được một vé vào cổng của sự giàu có.
Không lâu sau, một người đàn ông mặc vest bước tới trước mặt Khổng Thiên Thu: “Xin chào, tổng đơn của các ông là ba mươi tư triệu tệ!”
Nghe thấy con số này, không ít người thầm chậc lưỡi, nhưng điều này cũng hợp tình hợp lý vì chỉ riêng phía võ tông đã có hàng nghìn người, cộng thêm những nhân vật lớn trong giới thế tục, tổng số người ít nhất cũng hơn mười nghìn người.
Trong một khách sạn cao cấp như vậy, mức tiêu thụ bình quân đầu người là hơn ba nghìn tệ, đây đã là mức tiêu dùng dân sự.
Lâm Đàm lấy thẻ ngân hàng ra chuẩn bị thanh toán thì ông tần đứng bên cạnh nháy mắt với Khổng Thiên Thu.
Khổng Thiên Thu lập tức hiểu ý nói với quảng lý: “Cậu là quản lý ở đây à?”
Quản lý gật đầu nói: “Vâng, ông còn có căn dặn gì sao?”
“Can dặn thì không dám, cậu xem bữa tiệc hôm nay chúng tôi mời được tiền bối Thiên Minh Tử, có lẽ cậu cũng biết về sự tích tiền bối Thiên Minh Tử đánh thắng huyết tộc trên Hoa Sơn!”