Chiến Thần Bất Bại

Chương 3020

Tần Vũ tiện tay nhận lấy bản báo cáo đó, bên trên viết rất rõ ràng, đúng một giờ chiều, Lục Tiểu Thiến và Thiên Minh Tử đã cùng rời khỏi trang viên ở ngoại ô phía bắc và đi về phía núi Điểm Thương.

 

Tần Vũ nhíu mày trầm tư hồi lâu mới khẽ gật đầu nói: “Đổi trắng thay đen! Quả nhiên là thâm độc!”

 

Thiên Minh Tử phải tung hoả mù với thế giới bên ngoài chẳng qua là muốn gây dựng một hình tượng không sợ cường quyền.

 

Thế nhưng trên thực tế thì ông ta lại là một kẻ nhát chết, căn bản không dám đắc tội quá nhiều với huyết tộc.

 

Hơn nữa, lỡ như huyết tộc có động thái lớn gì thì ông ta cũng có thể đùn đẩy sạch sẽ!

 

Không chỉ có Thiên Minh Tử đi theo Lục Tiểu Thiến tới núi Điểm Thương, trong số năm đại danh sơn cũng có một số nhân vật máu mặt được mời qua đó.

 

Một số tông môn lớn trong võ tông, ngoại trừ Võ Thần Tông và Dược Vương Cốc ra thì các chưởng môn tông môn còn lại cũng gần như đều tới đông đủ cả.

 

Lục Tiểu Thiến liếc mắt nhìn đám người đang ngồi rồi nói với Thiên Minh Tử: “Những người đang ngồi đây ngày hôm nay chắc hẳn chính là chiến lực cao nhất của võ tông Hoa Quốc rồi nhỉ?”

 

Thiên Minh Tử khẽ ngẩn ra, cười hiền nói: “Cũng đại khái thế đi, trước mắt thì ngoại trừ Tiêu Chính Văn ra, những người đang có mặt chính là nhân vật đẳng cấp nhất của võ tông Hoa Quốc rồi, còn về Võ Thí Thiên và dược sư Hoàng thì có lẽ cũng sẽ không gây trở ngại cho huyết tộc đâu!”

 

Lúc này, Thiên Minh Tử gần như đã đoán được Lục Tiểu Thiến dự định làm gì, trong lòng không khỏi thầm vui mừng!

 

“Vậy thì tốt, tối ngày hôm nay, huyết tộc chúng tôi có một việc lớn cần làm, hy vọng mọi người sẽ biết điều một chút, ở lại nơi này ăn uống vui vẻ, không cần phải lo chuyện bao đồng!”

 

Tính uy hiếp trong mấy lời này của Lục Tiểu Thiến cực kỳ nồng đậm, mà những kẻ đang có mặt của huyết tộc cũng đều là cao thủ, vào lúc mà Lục Tiểu Thiến lên tiếng thì gần như ai nấy đều lộ ra sát khí!

 

“Cô Lục nói đùa rồi, sự sống chết của mấy người đó thì có liên quan gì tới chúng tôi, một đám kiến chết đi cũng chẳng có gì đáng tiếc!”

 

Thiên Minh Tử khẽ cười nói.

 

“Ừ, xem ra ông vẫn rất thức thời nhỉ!”

 

Lục Tiểu Thiến cười lạnh lùng gật đầu.

 

“Thật ra cô Lục nên hiểu rõ tôi là người của ai, đại diện cho lợi ích của bên nào, dù là nói từ phương diện nào thì chúng ta cũng là người cùng một phe!”, Thiên Minh Tử nói với vẻ nịnh nọt.

 

“Ừ, nhà họ Khổng quả thực cũng coi như một nửa là người phe mình rồi, chỉ là thái độ gần đây của Thiên Cung Bắc Cực không rõ ràng lắm, có điều tôi vẫn có một câu muốn hỏi ông, lần này chỉ có một mình ông trở về thế tục thôi sao?”

 

Lục Tiểu Thiến khẽ cười hỏi.

 

“Đương nhiên rồi, bây giờ tình hình chiến sự ở vùng ngoài lãnh thổ cực kỳ nguy cấp, không chỉ có chúng tôi, tôi tin rằng huyết tộc cũng rất khó để rút ra nhiều cao thủ hơn nữa, nếu không thì cũng chẳng việc gì phải giảng hoà với bầy kiến ở thế tục này phải không!”

 

Thiên Minh Tử khẳng định chắc nịch.

 

“Vậy thì tốt!”

Biểu cảm của Lục Tiểu Thiến bất chợt trở nên sắc lạnh, ánh sáng loé lên trong đôi mắt!

Bình Luận (0)
Comment