“Đúng thế, Thiên Cung Bắc Cực quả thật có một người xuất chúng bị anh ta gài bẫy, hơn nữa vì hấp thụ quá nhiều oán khí nên bị thương nặng”.
Trần Nguyệt Nhi nhíu mày nói.
“Ồ? Có chuyện này à? Người này hơi khiến tôi bất ngờ đấy, nhưng Trương Tử Tuấn là người xuất sắc trong thế hệ trẻ của nhà họ Trương, tôi tin chắc tên họ Tiêu kia không dám làm gì anh ta”.
Khổng Thiên Tường không để tâm lắm, hắn mỉm cười.
Mấy người họ không chỉ đến từ các gia tộc lớn ở ngoài lãnh thổ, mà còn là người xuất sắc trong các gia tộc lớn, thậm chí có thể nói là mang theo hy vọng về tương lai của các gia tộc lớn.
Dù Tiêu Chính Văn có chút danh tiếng trong thế tục nhưng không thể so sánh được với họ.
Dù sao gia tộc đứng đằng sau họ cũng đều là các gia tộc lớn có lịch sử lâu đời, thậm chí có vài gia tộc có mối liên hệ chặt chẽ với các thế lực thời thượng cổ.
Chỉ riêng điểm này thôi, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ kiêng nể, dù thực lực của Trương Tử Tuấn không đủ thì Tiêu Chính Văn cũng không dám ra tay nặng với hắn.
Hơn nữa Tiêu Chính Văn vốn dĩ là một người không hề có lai lịch gì, bây giờ các thế lực lớn ở ngoài lãnh thổ đều nhanh chóng quay về, cứ theo tốc độ này thì không lâu nữa cả thế tục sẽ trở thành thế giới của thế lực ngoài lãnh thổ.
Đến lúc đó những hành động trước kia của Tiêu Chính Văn sẽ bị thanh toán một lần.
Thế nên hiện giờ cách tốt nhất của Tiêu Chính Văn chính là khiêm nhường.
Mà lúc này ở hướng hồ nhân tạo, sau khi Trương Tử Tuấn hét lên một tiếng tức giận, trên bầu trời bỗng xoẹt qua một luồng sấm chớp màu tím, sau đó nổ ầm ầm.
“Ầm!”
Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, bầu trời xuất hiện rất nhiều gợn sóng.
Sau đó một bóng người chậm rãi bước ra từ trong gợn sóng.
“Anh là Tiêu Chính Văn?”
Trương Tử Tuấn quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn, vẻ mặt còn hiện lên chút khinh thường.
Nhưng dù sao hắn cũng là thế tử nên hắn hiểu rõ đạo lý hổ bắt thỏ thì vẫn phải dùng hết sức, thế nên hắn cũng đề phòng Tiêu Chính Văn.
“Chính là tôi!”
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt đáp, sau đó khí tức quanh người bỗng dâng lên, trong không khí như có luồng khí màu trắng tạo ra một vòng xoáy cực lớn rồi tụ lại về hướng Tiêu Chính Văn.
Nhìn thấy cảnh tượng này Trương Tử Tuấn không khỏi nhướng mày.
Đó là chân khí.
Có thế nào hắn cũng không ngờ, kẻ yếu đuối trong thế tục như Tiêu Chính Văn thế mà lại có thể sử dụng chân khí?
“Thảo nào Thiên Minh Tử lại chết trong tay anh. Ở cái nơi như thế tục này mà còn có thể lĩnh hội được chân khí, anh đã giỏi lắm rồi”.
Trương Tử Tuấn bình luận với tư thế ngạo mạn.
“Long Vương!”
Long Ngao tiến đến trước định nói gì đó nhưng bị Tiêu Chính Văn xua tay ngắt lời.
Sau đó Tiêu Chính Văn xoay người nhìn Trương Tử Tuấn, chỉ vào trang viên bị phá hủy bên dưới nói: “Anh làm đây sao?”
Giọng Tiêu Chính Văn lạnh đến cực điểm, gương mặt còn hiện lên tia sát khí.
“Anh Tiêu, xin hãy nguôi giận.”
Ngay khi sát khí của Tiêu Chính văn sắp bùn phát định ra tay đánh thì ở phía chân trời đằng xa xuất hiện một luồng sáng màu đỏ, người đi đầu chính là Trần Nguyệt Nhi.
Phía sau cô ta còn có mấy thanh niên nữa, chỉ là Khổng Thiên Tường có thực lực mạnh nhất trong số họ lại không đến.
Hả?