Theo quan điểm của ông ta, Tiêu Chính Văn chỉ là dựa vào sự che chở của Chu Chấn Long, cáo mượn oai hùm mà thôi, nếu Tiêu Chính Văn dựa vào năng lực thực sự của mình để ra tay, thì chưa chắc anh sẽ chiếm được lợi ích từ người Trương Tử Tuấn!
Nhưng trong đám đông, cũng có không ít người nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt coi trọng.
Vài cô gái xinh đẹp trong số đó còn nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ ngưỡng mộ, thì thào nói: “Người này trông khá kiêu ngạo, tôi nghĩ có thể kéo anh ta về phía chúng ta”.
“Hừ, theo tôi thấy, không phải cô muốn kéo anh ta về phía chúng ta, mà là muốn kéo lên giường của cô đúng không, ha ha ha!”
Mấy cô gái xinh đẹp mỗi người một câu trêu chọc lẫn nhau.
Còn người của năm đại danh sơn thì lại rất lo lắng!
Những lời nói vừa rồi của Tiêu Chính Văn, rõ ràng là đang đe dọa tất cả cường giả vùng ngoài lãnh thổ, mà lần này, người anh đe dọa chính là những thế tử của vô số thế gia!
Việc này chẳng khác nào ngẩng đầu chống đối với toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ!
“Haiz, vốn còn tưởng rằng, sau khi các thế tử trở về từ vùng ngoài lãnh thổ, có thể rửa mối hận thù cho Hỏa Long tổ sư rồi, nhưng không ngờ vẫn không đấu lại tên họ Tiêu kia!”
Trên núi Huệ Mi, một ông lão bất lực mà lắc đầu thở dài.
“E rằng, từ xưa đến nay, chỉ có Hạng Vương và Bạch Khởi đại tướng quân mới có dũng khí như Tiêu Chính Văn thôi, muốn báo thù cho Hỏa Long sư tổ, chỉ có thể tìm thời cơ khác thôi!”
Một ông lão khác bên cạnh chậm rãi thở dài nói.
Ngày đó, Hỏa Long Chân Quân đã chết thảm trong tay của Tiêu Chính Văn, mối thù này, Huệ Mi sẽ không bao giờ quên, càng không thể nào quên được!
“Thôi, mối thù của Hỏa Long tổ sư, chỉ có thể tạm thời buông xuống thôi, thông báo cho đệ tử của tông môn, trong thời gian này, không ai được phép tự ý rời khỏi sơn môn nửa bước! Nếu không, giết không tha!”
Ông lão nói xong, chắp hai tay sau lưng, rồi đi về phía sau núi.
Lúc này, nhìn thấy cái xác của Trương Tử Tuấn đã hóa thành đống thịt vụn, mọi người đều kinh ngạc.
Chỉ có Trần Nguyệt Nhi tiến lên một bước, chắp tay về phía Tiêu Chính Văn.
May mà cô ta nghe lời sư phụ mình, không trở thành kẻ thù với Tiêu Chính Văn, nếu không, với tính bá đạo của Tiêu Chính Văn thì ngay cả cô ta cũng khó thoát khỏi cái chết!
Ngay khi đám người Hồ Vọng Hải chuẩn bị bao vây tấn công Tiêu Chính Văn, Trần Nguyệt Nhi cũng cảm thấy hơi sợ hãi trong lòng, thầm nghĩ cho dù toàn thân Tiêu Chính Văn được làm bằng sắt, thì có thể bóp nát được bao nhiêu cây đinh?
Vả lại, trong đám người Hồ Vọng Hải, ai nấy đều là cao thủ Nhân Vương cấp năm, còn Tiêu Chính Văn thì sao? Chẳng qua là một Nhân Vương cấp bốn mà thôi!
Chẳng lẽ Tiêu Chính Văn vẫn dám làm càn trước mặt đám người Hồ Vọng Hải sao?
Nhưng, cảnh tượng trước mắt đã dạy cho cô ta một bài học vô cùng sinh động, cho dù Tiêu Chính Văn chỉ có cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, nhưng vẫn giết được Trương Tử Tuấn như làm thịt một con chó!
Hơn nữa Tiêu Chính Văn cũng giống cô ta, đều chung một thế hệ trẻ, nhưng Trần Nguyệt Nhi tự hỏi mình, bản thân cô ta đã kém Tiêu Chính Văn quá xa về mọi mặt!
Suy cho cùng sau lưng Tiêu Chính Văn vốn không có chỗ dựa nào, càng không có sự chống đỡ của tông môn, nhưng thực lực và khí phách mà anh thể hiện, có thể nói là ngay cả cô ta, người xuất thân từ thế lực lớn như Thiên Cung Bắc Cực cũng thấy thật hổ thẹn!
Điều duy nhất khiến Trần Nguyệt Nhi cảm thấy tiếc nuối là, mặc dù vừa rồi Tiêu Chính Văn đã ra tay hết lần này đến lần khác, nhưng cô ta lại hoàn toàn không nhìn rõ chiều sâu của đối phương!