Hầu tước của huyết tộc trở lại lần này chung tay với bá tước, tất cả có bao nhiêu người chứ?
Hơn nữa còn là ngày đầu tiên nhà họ Khổng vừa nắm quyền ở tỉnh Nam đã xảy ra chuyện này.
“Rốt cuộc là chuyện gì, nói mau!”, đừng nói là tộc trưởng nhà họ Khổng cực kỳ lo lắng, mà ngay cả người nhà họ Khổng khác cũng sợ hãi toát cả mồ hôi.
Thực lực của bá tước Huyết Vực không cao lắm, dù là nhà họ Khổng cũng ít nhất có thể tìm ra được mười mấy người dễ dàng giết người kia, nhưng vấn đề là giết bá tước Huyết Vực đồng nghĩa với việc vả vào mặt huyết tộc.
Thậm chí còn có thể dẫn đến cuộc chiến quy mô lớn với huyết tộc.
Nhà họ Khổng ở thế tục không gánh nổi trách nhiệm này, dù là nhà họ Khổng ở ngoài lãnh thổ cũng không dám nói chịu được.
Một khi huyết tộc đánh đến cửa thì nhà họ Khổng sẽ gặp phải tai họa lớn.
Chắc chắn huyết tộc không thể để yên chuyện này, một khi hầu tước huyết tộc đánh đến cửa, thì không thể tưởng tượng được hậu quả.
Thậm chí cả tỉnh Nam đều sẽ biến thành núi xác biến máu, đến lúc đó nhà họ Khổng cũng sẽ không còn tồn tại.
Việc cấp bách của nhà họ Khổng trước tiến là phải tìm ra tên hung thủ đó, kẻo đến lúc đó huyết tộc đến đánh cửa mình lại không thể giải thích được với họ.
Nghĩ đến đây, sắc mặt tộc trưởng nhà họ Khổng trở nên u ám: “Rốt cuộc là ai muốn hãm hại nhà họ Khổng chúng ta, ai đã giết hai vị bá tước?”
“Là… là Tiêu Chính Văn, trong cả thế tục cũng chỉ có anh ta mới có gan làm thế”, mặt Khổng Phi Nhĩ tái nhợt nhìn tộc trưởng nhà họ Khổng nói.
Nhưng Khổng Phi Nhĩ cũng chỉ nói ra tên Tiêu Chính Văn mà thôi, cô ta không dám nhắc một chữ đến chuyện xem nấu con trai ruột của bá tước Huyết Vực thành canh thịt, sau đó đưa đến cho hầu tước tại Hoa Quốc.
Nấu người huyết tộc thành canh thịt đồng nghĩa với việc đang cưỡi trên đầu huyết tộc.
“Chẳng phải Tiêu Chính Văn từng nói, từ nay về sau sẽ cùng lãnh đạo Hoa Quốc với võ tông chúng ta, bản thân cậu ta không nhúng tay vào nữa sao?”
Bạch Chiến Sinh cũng nhíu mày, sắc mặt cực kỳ khó coi nói.
“Tiền bối Bạch, đây đều là vì bá tước Huyết Vực bảo con trai của ông ta công khai ăn người sống trong khách sạn nhà họ Lãnh nên mới chọc đến Tiêu Chính Văn”.
Khổng Phi Nhĩ vội giải thích.
Nhà họ Lãnh?
Bạch Chiến Sinh hơi nhíu mày, nhà họ Lãnh đúng là người của Tiêu Chính Văn, hơn nữa đây còn là bí mật công khai.
Tiêu Chính Văn làm thế cùng lắm chỉ có thể xem là bảo vệ cấp dưới, không thể xem là hủy bỏ thỏa thuận.
“Vậy nhà họ Khổng ông không bảo người qua đó sao?”, Bạch Chiến Sinh buồn bực hỏi.
“Chúng tôi đã bảo người sang đó ngay rồi, Khổng Hồng Nho gọi đến, nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn sẽ đích thân ra tay vì chút chuyện nhỏ này”.
Sắc mặt Khổng Phi Nhĩ tái nhợt nói.
“Haizz, các người đúng là thành công không đủ thất bại có thừa”.
“Nơi này là tỉnh Nam, là địa bàn của nhà họ Khổng các ông, tại sao nhà họ Khổng không tự giải quyết mà còn phải đợi Tiêu Chính Văn ra tay”.