Đối với cao thủ, chiêu thức giống nhau, đã sử dụng một lần thì đã mất đi tác dụng, nhất là những cao thủ như Pháp Thiên và Đồ Thiên.
Mà dù con rồng Tiêu Chính Văn biến ra có lợi hại thế nào cũng không phải là rồng thật.
“Chúng ta ra tay giúp không?”, Lý Chính Đạo quay sang nhìn Chu Chấn Long nói.
Mặc dù sức chiến đấu của hai người chưa chắc đã cao hơn Pháp Thiên và Đồ Thiên, nhưng thế lực đằng sau họ lại đủ để uy hiếp được hai người kia.
Nếu nhà họ Lý và nhà họ Chu cùng ra mặt bảo vệ Tiêu Chính Văn thì ngay cả lãnh đạo cấp cao của huyết tộc cũng phải suy xét lại, Pháp Thiên và Đồ Thiên càng không dám tự ý quyết định trở mặt với nhà họ Lý và nhà họ Chu.
“Không, nếu chúng ta xuất hiện, mặc dù bên phía huyết tộc sẽ nể mặt, nhưng chắc chắn sẽ đưa ra các điều kiện khắc nghiệt với hai nhà chúng ta, đến lúc đó tôi và ông biết giải thích thế nào với gia tộc?”
“Dù ông là thế tử nhưng dù sao cũng không phải là gia chủ. Địa vị của huyết tộc khá đặc biệt, bây giờ lại là thời điểm vô cùng nhạy cảm, tôi và ông tốt nhất đừng nên ra mặt thì hơn”.
“Hơn nữa, không chỉ có chúng ta để tâm đến chuyện này, tôi chắc một lát nữa sẽ có người đứng ra mà thôi”.
Chu Chấn Long trầm ngâm hồi lâu mới trầm giọng nói.
Chỉ là Chu Chấn Long vẫn chưa nói hết nửa câu sau, đó là Tiêu Chính Văn bắt buộc phải giết chết hai người kia trong trận chiến này, nếu không thứ đang đợi Tiêu Chính Văn trong tương lai chính là vô vàn rối rắc.
Nhìn thấy sức chiến đấu cực hạn của Tiêu Chính Văn, dĩ nhiên các thế lực lớn sẽ bóp nắn Tiêu Chính Văn trong lòng bàn tay, đến lúc đó Tiêu Chính Văn nào còn đường sống nữa?
Chỉ có khi tiềm lực của một mình vô hạn mới có cơ hội vô hạn.
Có thể nói lúc này một mình Tiêu Chính Văn vừa đấu trí vừa đấu dũng với các thế lực lớn, thế nên anh không thể thất bại, lý trí không thể xuất hiện hai từ thất bại, nếu không nhỡ đi sai một bước thì sẽ không còn cách cứu vãn.
“Tiêu Chính Văn, đỡ một kiếm của tôi đi”.
Pháp Thiên nói rồi, thanh kiếm dài màu đỏ trong tay lại chém ra một nhát.
Lúc này khắp cả trời đất đều đổi màu, hư không cũng đang rung chuyển.
Tiêu Chính Văn tiện tay đâm một giáo ra, va chạm với thanh kiếm dài màu đỏ của Pháp Thiên.
Sóng khí cực mạnh khiến Tiêu Chính Văn phải lùi về sau mấy bước, còn Pháp Thiên lại không hề động đậy.
“Tiêu Chính Văn, xem ra chẳng qua cậu cũng chỉ có thế”, Pháp Thiên cười nhạo, không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.
“Chỉ dựa vào cậu mà cũng dám xem thường huyết tộc tôi sao? Cậu còn quá trẻ, tự cho rằng đánh chém chết mấy người đồng trang lứa là cậu có thể vô địch khắp thiên hạ sao? Đúng là ngây thơ! Hôm nay bọn tôi sẽ lấy máu của cậu tế thanh kiếm trong tay tôi”.
Nói rồi mái tóc dài của Pháp Thiên tung bay, vầng sáng màu đỏ trong tay lập tức lao đến.