Hả?
Tiêu Chính Văn vừa nói thế, Triệu Thiên Vũ quay đầu lại nhìn anh.
Sau đó tiến đến một bước đến gần Tiêu Chính Văn.
Dù ở ngoài lãnh thổ cũng không có ai dám quản chuyện của hắn chứ đừng nói là thế tục.
Từ khi đến thế tục đến nay, các doanh nhân giàu có và gia tộc thậm chí là vài quan chức ở một số nơi đều đang cố gắng nịnh bợ hắn.
Vẫn chưa có ai dám chỉ tay dạy bảo hắn.
Sở dĩ hắn muốn đi theo bố về thế tục là vì muốn du ngoạn sơn thủy, ăn chơi sung sướng và tận hưởng những đặc quyền hiếm có.
Ở ngoài lãnh thổ, cảnh giới Nhân Hoàng không được xem là đại tài tuyệt đối, trên cảnh giới Nhân Hoàng còn có vô số đại tài, thế nên ở ngoài lãnh thổ đôi khi Triệu Thiên Vũ sẽ phải nhìn sắc mặt người khác.
Nhưng bây giờ ở thế tục thì cảnh giới Nhân Hoàng là sự tồn tại tối cao nhất, có một người bố như thế, mình còn cần tuân thủ quy tắc ở thế tục sao?
Đúng là chuyện cười mà!
“Người của Tung Sơn mua đồ còn cần phải xếp hàng à? Có phải anh nghĩ mình sống đủ rồi nên mới dám quản chuyện bao đồng của ông đây không?”
Triệu Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.
Hắn vừa lên tiếng hỏi, một luồng uy lực cực mạnh vây chặt lấy Tiêu Chính Văn.
Mặc dù hắn có thể nhìn ra Tiêu Chính Văn không phải là người bình thường, nhưng thế thì có làm sao?
Ít nhất trong nhận thức của hắn, cường giả cảnh giới Nhân Hoàng hoặc là người thân của cường giả cảnh giới Nhân Hoàng không thể tuân theo quy tắc xếp hàng như người bình thường.
Điều đó chỉ có thể chứng tỏ một điều, mặc dù đối phương cũng là một cao thủ nhưng phía sau không có chống lưng.
Nghe hắn nói thế, không ít người đều quay đầu lại nhìn Triệu Thiên Vũ như đang nhìn kẻ ngốc.
Phải biết đó là vua Bắc Lương đấy, hắn lại dám nói chuyện như thế với Tiêu Chính Văn?
“Chàng trai, tôi khuyên cậu một câu, tốt nhất nên tuân thủ quy tắc, nếu không cậu không thể gánh nổi hậu quả đâu”, một người đàn ông trung niên có ý tốt khuyên răn.
Ai mà không biết tính tình Tiêu Chính Văn thế nào?
Nếu nói đối phương là người bình thường, có lẽ Tiêu Chính Văn sẽ nương tay, nhưng rõ ràng đối phương là cậu chủ của một võ tông, vậy thì lại là chuyện khác.
“Bốp!”
Người đàn ông trung niên vừa dứt lời, Triệu Thiên Vũ vung tay lên đánh vào mặt người đàn ông một cái, nói: “Lúc nào mà đến lượt một tên vô danh như ông lo chuyện bao đồng của tôi hả?”
“Tôi nghĩ các ông đang muốn đâm đầu vào chỗ chết đấy! Còn nữa các cậu, Triệu Khang, Triệu Việt! Các người xếp ở hàng nào rồi hả, mau đến lấy chút bánh, tôi đây còn có việc gấp”.
Triệu Thiên Vũ mất kiên nhẫn lớn tiếng mắng hai người mặc đồ luyện công.
Hắn cứ nghĩ với thân phận của mình, đừng nói là một tiệm bánh ngọt nhỏ này, dù có đến bất kỳ nơi nào, mọi người đều sẽ nịnh hót hắn, nhất là mấy người bình thường này chỉ là một đám kiến nhỏ bé trong mắt hắn thôi.
Chỉ đánh cho người đàn ông trung niên kia một cái đã là phúc đức với ông ta rồi.