Sắc mặt của mấy đại diện Đế Vương Các và mấy người Thiên Đạo Minh Ước cử đến thế tục trông còn khó coi hơn cả hắn, dù sao lúc đầu họ còn chê bai tố chất của Trương Lăng Phong quá kém, thẳng thừng từ chối cụ tổ nhà họ Trương.
Nhưng giờ thì sao?
Một người trong giới trẻ trước giờ họ luôn vừa ý lại không phải là đối thủ của Trương Lăng Phong.
“Cậu lại có thể điều phối khí của đất trời này? Đây chắc không phải là bản lĩnh của cậu đấy chứ?”, lúc này Bạch Chiến Sinh phẫn uất hỏi.
“Điều phối sử dụng khí của đất trời? Phương trời này vốn dĩ cùng chung nguồn cội với chúng ta, còn cần người khác nhúng tay vào sao? Chỉ cần lay động trời đất bằng tâm niệm, chèn ép bốn phía bằng ý niệm, đây mới là tinh túy của trận pháp, rất khó để hiểu được sao?”
“Có phải trong mắt các ông, hòa chung với đất trời này là chuyện khó như lên trời không?”
Trương Lăng Phong cười mỉa đáp.
Hắn vừa nói thế, những người có mặt ở đó đều sửng sốt.
Đúng là đám thế tử bọn họ muốn điều phối sử dụng khí trời đất, hay nói đúng hơn là dung nhập với trời đất thật sự rất khó.
Ít nhất trước khi họ chưa đột phá cảnh giới cao hơn thì không dám nghĩ đến chuyện đó.
Mà trong đám đông cũng chỉ có một mình Tiêu Chính Văn vẫn rất bình tĩnh.
Thật ra Tiêu Chính Văn đã quá quen thuộc với những gì Trương Lăng Phong lĩnh hội được, nếu không anh cũng không thể nghịch thiên đến giờ này.
Cảm nhận trời đất, rung chuyển trời đất, cuối cùng là hợp nhất với trời đất, thật ra đây chính là cảnh giới hợp nhất thiên nhiên với con người mà các cao thủ võ thuật ở thời xưa vẫn luôn nhắc đến.
Theo ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, ở thời kỳ xa xưa, không cần phải đạt đến cảnh giới Nhân Vương, thậm chí cao thủ cảnh giới Thiên Thần có thể làm được điều này rồi.
Nhưng thời gian trôi qua cộng với vài bí mật bị người khác cố ý che giấu, thế nên đến các thế hệ sau, ngay cả việc dung hợp với thiên nhiên cũng là việc khó như lên trời với các võ giả.
Mặc dù Tiêu Chính Văn nghĩ mấy đạo lý này cực kỳ đơn giản, dù sao anh cũng có Thiên Sơn Thiên Lục gia truyền, còn với Trương Lăng Phong thì lại có sự vượt bậc về chất trong việc lĩnh hội.
Chính bởi vì Tiêu Chính Văn đã thông thuộc đạo lý này từ sớm nên mới nhìn ra những chi tiết nhỏ trên người Trương Lăng Phong, càng dám nói thẳng Trương Lăng Phong chắc chắn sẽ thắng trận đấu này.
Vì đó rõ ràng là trận đấu giữa hai cấp bậc khác nhau, Tiêu Linh Nhi cứ như một mình đối đầu với trời đất này vậy, cô ta làm sao có thể thắng được chứ?
Nhưng Trương Lăng Phong lại đánh bại đệ tử cốt cán được thế lực của Thiên Đạo Minh Ước dốc sức đào tạo, cũng đồng nghĩa với việc phá vỡ lời nói dối hàng ngàn năm nay người ngoài lãnh thổ có tố chất hơn người được lưu truyền này.
Có thể nói điều này cứ như giáng một bạt tai thật vang, thật đau vào tất cả thế lực ngoài lãnh thổ.
Quan trọng nhất là ngay cả bản thân Tiêu Linh Nhi cũng đã nói Trương Lăng Phong chưa từng nhận được sự truyền thừa ở ngoài lãnh thổ, cả đời đều sống ở thế tục, vậy chứng tỏ xét về mặt nào đó đã chứng minh những lời Trương Lăng Phong vừa nói.
Lúc này ngay cả mặt Triệu Kế Hồng cũng hơi bỏng rát.
Đây rõ ràng là đang làm khó các cao thủ ngoài lãnh thổ.
“Cậu…”
Hai tay Bạch Chiến Sinh run rẩy chỉ vào Trương Lăng Phong, hổi lâu cũng không thể thốt ra được mọt chữ.
“Sao nào, lẽ nào các ông còn đợi đến lúc Tiêu Linh Nhi chết thảm trên võ đài mới chịu tuyên bố kết quả sao?”
Tiêu Chính văn lạnh lùng nhắc nhở.
Nghe thế, mặt mũi Bạch Chiến Sinh càng đỏ bừng.