Chuyện đã đến mức này, người sáng suốt cũng có thể thấy rõ, Tiêu Chính Văn không chỉ có địa vị rất cao ở thế tục mà phía sau còn có một thế lực lớn từng đối đầu với vùng ngoài lãnh thổ là phái Quang Minh chống lưng.
Dù Thập Tôn Quang Minh đã mờ nhạt nhưng nhân vật chủ chốt thật sự của phái Quang Minh là Sáng Thế Hạo Thiên lại là người chống lưng của Tiêu Chính Văn.
Mọi ân oán giữa huyết tộc và Tiêu Chính Văn trước đó, thậm chí cũng không vượt tầm kiểm soát như người đời nghĩ.
Ngược lại thái độ của hầu tước Hận Thiên của huyết tộc đã lấy sự thật nói cho mọi người biết, mâu thuẫn giữa huyết tộc và Tiêu Chính Văn không phải không có đường cứu vãn.
Hơn nữa thái độ của Hận Thiên với Tiêu Chính Văn đã không còn đơn giản chỉ là hợp tác, quả thật là nói gì nghe nấy.
Nói cách khác, bây giờ Hận Thiên chỉ là một tên sai vặt của Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn đang ở cảnh giới nào chứ? Chỉ mới là Nhân Vương cấp năm thôi.
Hận Thiên ở cảnh giới nào, đó là cao thủ tuyệt thế Nhân Hoàng cấp hai.
Ngụ ý ở đây quá thâm sâu, vượt xa khỏi những gì mấy người này có thể đoán.
Nhưng mọi thứ xảy ra như đang tuyên bố với người đời một chuyện, phía sau Tiêu Chính Văn không phải không có chỗ dựa, mà là chỗ dựa của Tiêu Chính Văn quá mạnh, quá lớn, mạnh đến mức phải khiến họ quỳ xuống bái lạy, lớn đến mức họ không dám tưởng tượng.
Lúc này cho dù là Triệu Kế Hồng hay Thiên Hà Đạo Quân, hoặc Độ Ách Chân Quân, không chỉ khiếp sợ mặt mày trắng bệch mà trong lòng cũng có cảm giác hoảng sợ với Tiêu Chính Văn.
Đây là nỗi sợ với cái chết.
Tiêu Chính Văn chỉ cần nói một câu là đã có thể quyết định sự sống chết của đám người họ, có thể quyết định một tông môn có thể tồn tại hay không, đây là quyền tuyên án tuyệt đối.
Mà cái chết của Thiên Thần Tử cũng khiến cho bầu trời thế tục nở rộ màu sắc vô cùng lộng lẫy, chói mắt như pháo hoa trên bầu trời đêm.
Dường như tất cả mọi người trên thế giới đều nhìn thấy rõ, vầng sáng chói lọi tối thượng của cảnh giới Nhân Hoàng mãi một lúc lâu vẫn chưa thể tan bớt đi.
Dường như các thế lực trên thế giới đều khiếp sợ nhìn về lên bầu trời, vầng sáng lộng lẫy, đẹp đẽ đó khiến lòng không thể bình tĩnh lại được.
Nhân Hoàng mất hẳn rồi!
Điều này như một lời cảnh cáo không lời, dù có là Nhân Hoàng cũng phải khiêm tốn, hạ thấp bản thân trong thế tục, nếu không sẽ sẽ bị hủy đi như thế.
Nhất là các thế lực đã chào đón cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng quay về ở Âu Lục càng cảm thấy run sợ.
Một ngày trước đó, họ còn đang lên kế hoạch lấy cao thủ Nhân Hoàng làm nòng cốt đánh vào Hoa Quốc, giành lại vị trí đỉnh cao trên thế giới, cướp đoạt tất cả tiền tài của cải và hoan lạc của Hoa Quốc.
Nhưng tia sáng này lại khiến mọi ảo tưởng của họ đều bị tan vỡ.
Lúc này nhất là vài đế quốc xa xưa của Âu Lục và các nhà thống trị Mỹ Lục lòng đau như cắt.