Chiến Thần Bất Bại

Chương 3384

 

Nghe thế Triệu Kế Hồng hít sâu một hơi, kiềm nén cơn giận cười nói: “Tiền bối Saga, tôi nghĩ có hiểu lầm gì ở đây rồi”.

 

“Tung Sơn chúng tôi tuyệt đối không bao che cho Tiêu Chính Văn, sở dĩ tôi nhốt cậu ta trong bí cảnh cũng là muốn mượn bí cảnh để nhanh chóng tiêu diệt cậu ta”.

 

Lúc này Triệu Kế Hồng cũng mặc kệ thể diện gì đó, vội bước đến gần Saga, chắp hai tay lại cúi thấp người xuống.

 

Dù sao thực lực đối phương cũng rất mạnh, hơn nữa lúc này Mỹ Lục đã hình thành nên thế đại binh ép cảnh giới, hễ khai chiến thì chỉ dựa vào mười mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng quay về của Hoa Quốc không thể nào ngăn được một đòn hợp sức của đám người Mỹ Lục.

 

Có thể nói chỉ cần khai chiến Tung Sơn sẽ bị san bằng.

 

“Đó chỉ là lời nói của ông mà thôi, các ông đều là người Hoa Quốc, có thể nhẫn tâm ra tay với cậu ta được sao? Đừng coi tôi như một đứa trẻ lên ba vậy chứ?”

 

“Tôi chỉ cho ông một tiếng để suy nghĩ, nếu không giao người ra thì Tung Sơn của ông cũng sẽ không còn một mảnh”, Saga hoàn toàn không nghe Triệu Kế Hồng giải thích.

 

Chuyện này cũng không thể trách Saga nghi ngờ nhiều thế được, vấn đề là mọi chuyện quá mức trùng hợp, Tiêu Chính Văn vừa giết chết liên tiếp mấy người ở Mỹ Lục đã bị Triệu Kế Hồng lừa nhốt vào trong bí cảnh?

 

Dù là tên ngốc cũng phải tìm lý do nào đó khiến người khác tin tưởng một chút chứ?

 

Thấy Saga phóng ra sát khí nhiều hơn như một vị hung thần giáng trần, Triệu Kế Hồng không khỏi kêu khổ.

 

Ông ta cũng muốn giao Tiêu Chính Văn ra để Tung Sơn không phải gặp nạn lắm chứ, nhưng vấn đề là những lời Tiêu Chính Văn nói hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai.

 

Ông ta đường đường là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, lại còn là chưởng giáo Tung Sơn, sao có thể quỳ xuống với Tiêu Chính Văn trước mặt mọi người chứ?

 

Ngay cả khi da mặt ông ta dày hơn đi chăng nữa cũng không thể quỳ xuống mời anh ra khỏi bí cảnh như Tiêu Chính Văn đã nói.

 

“Tiền bối Saga, ông nói thế cũng hơi quá rồi”.

 

“Tôi phải thừa nhận rằng tiền bối Saga đã đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng số một, nhưng cảnh giới Nhân Hoàng không phải là cảnh giới tối thượng, huống gì tiền bối cũng chỉ là một tầng cảnh giới mà thôi”.

 

“Nếu hôm nay tiền bối dám san bằng Tung Sơn tôi, sau này đại tài của Tung Sơn chắc chắn sẽ đòi lại công bằng”.

 

Triệu Kế Hồng cứng rắn hung hăng đáp lại.

 

Nói thế nào đi nữa thì Tung Sơn cũng là địa bàn của ông ta, mặc dù không dám ra tay nhưng vẫn có can đảm nói vài câu như thế.

 

Nhưng ông vừa dứt lời đã cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Ngộ nhỡ Saga lấy lý do đó trực tiếp khai chiến với Tung Sơn, thế chẳng phải đúng ý của Tiêu Chính Văn rồi sao?

 

Nếu lần này đội nồi thay Tiêu Chính Văn, mấy trăm năm sống trên đời này của Triệu Kế Hồng vứt cho chó rồi còn gì.

 

Thoáng chốc Triệu Kế Hồng cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, ngẩng đầu lên nhìn Saga bằng ánh mắt cầu xin.

 

Lúc này Triệu Kế Hồng đã thầm mắng Tiêu Chính Văn cả ngàn lần.

 

Ông ta chỉ ước gì có thể xé xác Tiêu Chính Văn ra để trút giận.

 

Mà ngay lúc này Tiêu Chính Văn lại ở trong bí cảnh, khoanh chân ngồi dưới đất, gió mạnh thổi đến và vô số tia chớp màu tím đánh vào người Tiêu Chính Văn, ngược lại khiến Tiêu Chính Văn có cảm giác rất hưởng thụ.

 

Qua một đêm tu luyện, cả người Tiêu Chính Văn đã không cảm nhận được đau đớn, hơn nữa ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng có thể cảm nhận được cơ thể mình đã rắn chắc hơn gấp mấy lần trước kia.

Bình Luận (0)
Comment