Chiến Thần Bất Bại

Chương 3388

Bây giờ Triệu Kế Hồng thật sự hoảng lắm rồi, dù có người nhà họ Khổng gia nhập vào trong đoàn người tham chiến thì bên họ cũng chỉ có bốn Nhân Hoàng mà thôi.

 

Không thể nào đánh lại mấy chục người ở Mỹ Lục.

 

Mà trận chiến giữa cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng có sức phá hủy rất khủng khiếp.

 

Nếu hôm đánh với Haig không nhờ ba người Long Nguyệt thay nhau khống chế lực còn sót lại lan ra, có lẽ Long Kinh đã không còn tồn tại nữa.

 

Nhưng bây giờ đối mặt với mấy chục cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, ai mà có thời gian kiểm soát sức phá hủy kinh thiên động địa đó chứ?

 

Chỉ cần Tiêu Chính Văn không ra khỏi bí cảnh thì Tung Sơn chắc chắn sẽ bị san bằng, mấy tỉnh xung quanh cũng sẽ bị ảnh hưởng.

 

Triệu Kế Hồng không phải lo lắng cho người dân ở mấy tỉnh đó, mà mấy tỉnh đó chính là nơi nghỉ ngơi của các gia tộc ngoài lãnh thổ quay khi quay về.

 

Một khi bị trận chiến ảnh hưởng, các thế tử được gia tộc ngoài lãnh thổ cử đến sẽ chôn vùi tại đây.

 

Trách nhiệm này không chỉ có Triệu Kế Hồng không gánh nổi mà cả Tung Sơn cũng không kham nổi.

 

Các cao thủ ngoài lãnh thổ tự cho mình là siêu phàm giờ lại đang nịnh hót Tiêu Chính Văn, thậm chí còn muốn chết trận thay anh, dù có chết Triệu Kế Hồng cũng chết không nhắm mắt.

 

“Cậu Tiêu, đó những mấy tỉnh, hàng trăm triệu sinh linh, mong cậu Tiêu lấy chuyện lớn làm trọng”, cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng nhà họ Khổng – Khổng Thiên Ngọc cũng ở một bên nói.

 

“Sẽ không có chuyện gì lớn cả, người dân mấy tỉnh đó đã được sơ tán trong đêm qua rồi, nếu nói sẽ ảnh hưởng đến cái gì thì hình như chỉ có mấy gia tộc ngoài lãnh thổ thôi”.

 

“Nếu các ông ai cũng muốn bảo vệ Hoa Quốc, muốn chia quyền với giới chính trị, vậy thì bây giờ là lúc các ông cống hiến cho Hoa Quốc”.

 

Phụt!

 

Tiêu Chính Văn vừa nói thế xong, một đám thế tử và mấy người Triệu Kế Hồng đều tức đến mức hộc máu.

 

Sắp xếp này cũng tuyệt quá đấy, chỉ trong một đêm đã sơ tán hết người trong mấy tỉnh này? Rõ ràng là Tiêu Chính Văn đang gài bẫy mấy người họ.

 

“Hãy nhớ lời tôi, muốn mời tôi ra khỏi bí cảnh thì phải quỳ xuống đón”, nói rồi Tiêu Chính Văn chỉ vào Triệu Kế Hồng.

 

Quỳ xuống đón?

 

Mọi người đều quay sang nhìn Triệu Kế Hồng.

 

Tiêu Chính Văn đang cố ý làm khó Triệu Kế Hồng, hơn nữa không phải là nhiều lựa chọn mà là bắt buộc phải chọn.

“Tiêu Chính văn, coi như tôi cầu xin cậu không được sao? Coi như là mấy ngàn sinh linh Tung Sơn, tôi cầu xin cậu.” Triệu Kế Hồng đè nén nghẹn đến mức sắp khóc.

Lúc này trận pháp bảo vện của Tung Sơn cũng bắt đầu rung lắc, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đổ vỡ, nếu không có trận pháp này bảo vệ thì Tung Sơn hoàn toàn bại lộ dưới dao tàn sát của đám người Saga.

“Cầu xin tôi? Sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc đầu phải làm thế? Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn, bí cảnh này quả thật khác xa với bình thường, bây giờ tôi lại không muốn đi nữa, làm phiền ông khởi động bí cảnh, tôi muốn bế cảnh ở nơi này.”

Bình Luận (0)
Comment