Tiêu Chính Văn quay một vòng bên trong đại sảnh, sau đó cho những người khác về nghỉ ngơi trước rồi đi tới một quán trà ở gần đó.
Vừa mới pha xong một ấm trà, rèm cửa chợt chuyển động, một người đàn ông trung niên khí độ phi phàm bước từ bên ngoài vào.
“Từ Kiêu Long?”
Tiêu Chính Văn bất ngờ nhing về phía người đàn ông trung niên.
“Tiêu Vương?”
Từ Kiêu Long thoạt tiên ngơ ngác, sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng tiến về phía anh.
Thật ra nói cho xác đáng thì Tiêu Chính Văn từng có ơn cứu mạng ông ta vài lần, lần đại quân năm nước áp sát dưới chân thành, chính Tiêu Chính Văn là người ra tay đánh cho liên quân năm nước phải rút lui hết.
Vậy nên mới bảo vệ được cho tính mạng của Từ Kiêu Long!
Nghĩ năm đó, ngay tới cường giả ở cảnh giới Thiên Vương cũng đếm được trên đầu ngón tay, mặc dù cách biệt cảnh giới giữa ông ta và Tiêu Chính Văn không lớn, thế nhưng chiến lực thật sự giữa hai người lại là cách biệt giữa trời và đất.
Mà kể từ sau lần đó, cảnh giới của Tiêu Chính Văn cũng không ngừng nhảy vọt, khiến cho Từ Kiêu Long chỉ biết ngước nhìn.
Đây cũng là lần đầu trong vòng mấy chục năm nay, Từ Kiêu Long có một loại cảm giác lực bất tòng tâm, dường như bất luận ông ta có nỗ lực ra sao thì cũng chẳng thể sánh ngang với Tiêu Chính Văn được nữa.
Thế nhưng tất cả những chuyện này lại chỉ mới là bắt đầu mà thôi, từ sau khi linh khí được phục hồi, Tiêu Chính Văn đã mở ra thời đại chỉ thuộc về mình anh!
Nếu như không có Tiêu Chính Văn, e rằng Hoa Quốc đã không còn tồn tại từ lâu, mà bây giờ, mấy người Từ Kiêu Long so với cao thủ trong võ tông đã không đáng để nhắc tới từ lâu rồi.
Tiêu Chính Văn giờ ở trong mắt Từ Kiêu Long sớm đã giống như một vị thần cao không với tới, không còn là chủ soái Bắc Lương mà ông ta ngồi ngang hàng khi trước nữa rồi!
Vậy nên lúc gặp lại Tiêu Chính Văn, Từ Kiêu Long hết sức cung kính chắp tay vái lạy Tiêu Chính Văn!
“Mọi người cùng là kẻ bề tôi, chủ soái Từ không cần phải khách sáo như vậy!”, Tiêu Chính Văn vội vàng đưa hai tay ra đỡ lấy, nhường cho Từ Kiêu Long chỗ ngồi của mình.
“Thật là trùng hợp, sao chủ soái Từ lại rảnh rỗi như vậy, vẫn an nhàn thoải mái tới kinh đô thưởng trà?”
Dù gì bây giờ Từ Kiêu Long vẫn là thống soái chiến khu, địa vị hết sức quan trọng, không thể vô duyên vô cớ chạy tới nước Vy Hào.
“Còn không phải vì chuyện có liên quan tới trận đấu lần này hay sao? Sự việc có liên quan tới Quốc Vận, nói thật thì trong lòng tôi không thể tên tâm được, có điều gặp được Tiêu Vương thì tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi!”
Nói tới đây, trên mặt Từ Kiêu Long lộ ra một nụ cười thoải mái.
Trong lòng ông ta biết rõ chiến lực của Tiêu Chính Văn, mặc dù nói tham gia vào trận đấu lần này đều là một số đệ tử trong thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ, thế nhưng ở trước mặt Tiêu Chính Văn, những kẻ này chỉ giống như đứa trẻ ba tuổi, thắng dễ như trở bàn tay!
Tiêu Chính văn khẽ cười nói: “Quả thực sự việc có liên quan tới quốc Vận, tôi cũng buộc phải đặc biệt tìm tới, hiếm có ai biết lo nghĩ cho quốc gia như chủ soái Từ nhỉ!”
Từ Kiêu Long hổ thẹn lắc đầu nói: “Tôi nhiều nhất chỉ có thể lo nghĩ mà thôi, căn bản chẳng giúp sức được gì, không giống như Tiêu Vương, có thể dùng sức mạnh để cứu quốc gia từ trong nguy nan!”
“Có điều trận đấu này thâm sâu khó lường, theo tôi được biết, Vy Hào có một cao thủ lánh đời trở ề rồi, nghe nói người này chính là người khai sáng Đoạn Đao Lưu của Vy Hào!”