“Đừng lo, tộc trưởng đi tìm Tiêu Chính Văn rồi. Hy vọng lần này cậu ta có thể nắm bắt cơ hội. Nếu có sự giúp đỡ của nhà họ Thành chúng ta, cậu ta có sẽ có thêm vài phần thắng!”
Thành Vĩnh Chí cũng thở dài.
Trong mắt người nhà họ Thành, ông cụ Thành chủ động gặp Tiêu Chính Văn đã là nể mặt Tiêu Chính Văn lắm rồi.
Nếu Tiêu Chính Văn thức lời thì nên nắm bắt thời cơ này, đưa ra đủ lợi ích cho nhà họ Thành, coi nhà họ Thành là chủ, cố gắng lấy được sự ủng hộ của nhà họ Thành sẽ càng có lợi hơn.
Đúng lúc này, ở trung tâm thành phố Thái Sơn dưới chân núi Thái Sơn, trong một khách sạn sang trọng, Tiêu Chính Văn đang đứng trên sân thượng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Cậu Tiêu, không ngờ cậu lại có tâm trạng nhàn nhã như vậy!”
Giọng nói của ông cụ Thành từ phía sau Tiêu Chính Văn truyền đến, ngay sau đó, khoảng không xung quanh biến dạng, ông cụ Thành xuất hiện sau lưng Tiêu Chính Văn.
“Ông cụ Thành?”, Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn ông cụ Thành rồi chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Mời ngồi!”
Ông cụ Thành khẽ gật đầu, cười nhẹ nói: “Tiêu Chính Văn, cậu là người thông minh, thế cục hiện tại chắc cậu biết rất rõ. Đêm nay tôi tới đây là muốn…”
“Không cần nhiều lời! Giới thế tục sẽ không nhượng bộ đâu!”
Tiêu Chính Văn nói mà không quay đầu lại.
“Cái gì?”
Ông cụ Thành không ngờ thái độ của Tiêu Chính Văn lại dứt khoát đến vậy.
“Cậu Tiêu, tôi nghĩ cậu vẫn chưa biết rõ địa vị của mình nhỉ! Nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Thành, cậu sẽ mất cả địa lợi!”
“Thiên thời, địa lợi và con người, cậu đều không có thì làm sao có thể tranh đoạt Thánh Huyết của Đế Tuấn đây?”
Ông cụ Thành lạnh lùng hỏi.
Theo ông cụ Thành thấy, cách làm đúng đắn nhất của của Tiêu Chính Văn lúc này chính là hạ mình xuống, chia đều Thánh Huyết của Đế Tuấn với nhà họ Thành, đây mới là lối thoát duy nhất cho Tiêu Chính Văn.
Nhưng Tiêu Chính Văn đã làm ngược lại, một câu nói chặn luôn đường lui cuối cùng.
“Chắc cậu vẫn chưa biết, nếu Thánh Huyết của Đế Tuấn rơi vào tay nhà khác thì đừng nói là cậu, mà ngay cả giới thế tục của Hoa Quốc cũng sẽ…”
“Nhà họ Thành tốt nhất đừng dính vào vũng nước đục này, nếu không sẽ tự diệt đấy!”
Tiêu Chính Văn ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao, lãnh đạm nói.
“Hừ, cho tới bây giờ mà cậu vẫn còn cứng miệng vậy sao?”
Ông cụ Thành lạnh lùng nhìn Tiêu Chính văn rồi phất tay áo, xoay người rồi đi.
Tiêu Chính văn này thật không viết nhìn người, nếu đã vậy thì nhà họ Thành sẽ không biết nể mặt nữa.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng của ông cụ Thành đã xuất hiện trong sân sau nhà họ Thành. Thấy vẻ mặt lạnh như băng của ông cụ Thành, Trong lòng Thành hân Nhi chùng xuống.
“Hừ! Cái tên tiêu Chính Văn này thật không biết điều!”