Chiến Thần Bất Bại

Chương 3546

 

Thành Hạo lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, trong mắt ngập tràn lửa hận, nói: “Chúng ta đi!”

 

Với thân phận của cụ ta thì sao có thể chịu đựng được việc bị một thằng nhóc chọc giận chứ?

 

Thành Vĩnh Chí cũng bất lực thở dài, quay đầu nói với Thành Hân Nhi: “Hân Nhi, đi theo chúng ta đi, gọi cả Kế Hào, chúng ta đứng về phía khác!”

 

“Bố, hai người đi đi, con và anh Hào đã thương lượng rồi, chúng con tạm thời không muốn đi!”, Thành Hân Nhi lắc đầu nói.

 

“Cái gì?”

 

Thành Vĩnh Chí nhíu chặt chân mày, quan sát Thành Hân Nhi, nói: “Ý con là bọn con không dám rời đi với cụ cổ ư?”

 

“Bố, bố để tay lên ngực mà tự hỏi xem bố với cụ tổ còn có nơi nào để đi sao? Năm đại danh sơn sẽ tiếp nhận hai người à? Các phái võ tông dám thu nhận hai người sao?”

 

“Thiên hạ lớn như thế, ngoài chỗ của anh Tiêu ra thì còn chỗ cho chúng ta dung thân hay sao?”

 

“Đã tới lúc này rồi, mọi người vẫn còn ra vẻ không ai bì nổi, dù con là anh Tiêu thì cũng sẽ không thu nhận hai người!”

 

“Nếu như đã tới cầu cạnh người ta thì nên có thái độ của người đi cầu xin mới phải!”

 

“Hỗn xược!”, Thành Vĩnh Chí đột nhiên gào lên ngắt lời Thành Hân Nhi: “Cầu xin? Với thân phận của cụ tổ mà cần phải cầu cạnh một thằng nhãi ranh như cậu ta hay sao?”

 

“Còn nữa, con đừng quên, con là người của nhà họ Thành! Nhà họ Thành chúng ta…”

 

“Bố!”

 

Lồng ngực Thành Hân Nhi hơi phập phồng, tức tới độ gương mặt nhỏ bé trở nên xanh mét, cười lạnh lùng nói: “Sự việc tới ngày hôm nay, sao hai người vẫn cứ cố chấp như vậy? Lẽ nào hai người thật sự coi con như là một đứa trẻ hay sao?”

 

“Từ lúc bắt đầu, con đã từng khuyên hai người, thế nhưng hai người thì sao? Ai ai cũng ăn nói tự đắc, kết quả thì sao?”

 

“Bên trên Thái Sơn, máu của người nhà họ Thành chảy thành sông! Nếu như không phải Nữ Đế hiện thân, bây giờ vẫn còn nhà họ Thành hay sao? Bây giờ bố với cụ tổ còn có thể đứng ở đây hay sao?”

 

Thành Hân Nhi lớn tiếng phản bác.

 

“Chuyện ở Thái Sơn có nguyên nhân của nó!”, Thành Vĩnh Chí nghiến răng bao biện.

 

“Bố, bố thật sự cho rằng con không biết gì à? Khẩu dụ của sơ tổ mà Thành Vĩnh mang từ vùng ngoài lãnh thổ về, dù thế nào cũng phải tương trợ anh Tiêu, thế nhưng mấy người đã làm thế nào?”

 

“Không những không tương trợ anh Tiêu mà ngược lại còn nối giáo cho giặc, vào sáng ngày hôm đó còn ôm giấc mộng đẹp muốn hãm hại cậu Tiêu, kết quả thế nào? Anh Tiêu không chút tổn hại, nhà họ Thành lại xác chồng ngổn ngang!”

 

“Đây chính là mưu lược của mọi người, chính là chuyện tốt mà mọi người làm ra đấy!”, Thành Hân Nhi tức tới độ mặt mày trắng bệch, lớn tiếng chất vấn.

 

Mặc dù Thành Hân Nhi ở thế tục nhưng chuyện lớn nhỏ của nhà họ Thành đều không giấu được cô ta.

Bình Luận (0)
Comment