Nghe nói thế cuối cùng Võ Anh Hào cũng nở nụ cười an ủi.
Đúng lúc này, một đàn em đi đến cạnh Võ Anh Hào nhỏ giọng nói bên tai anh ta.
“Ổ?”
Võ Anh Hào quay sang nhìn tên đàn em đó, sau đó cười mỉa rồi quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, Quảng Lăng Tử đến gặp, tôi đi một chút rồi quay lại”.
Nói rồi Võ Anh Hào nhanh chân quay về nơi ở của mình.
Nhìn thấy Quảng Lăng Tử, sắc mặt Võ Anh Hào trở nên lạnh băng hỏi: “Không biết anh đến đây là có việc gì?”
“Anh Võ, tôi không có ý khác chỉ muốn cùng hợp tác với anh Võ thôi”.
Quảng Lăng Tử vội bước đến chắp tay nói với Võ Anh Hào.
Dù sao người đẩy hắn vào tình cảnh không thể quay đầu chính là Nữ Đế, hiện giờ tình cảnh của hắn cực kỳ vi diệu.
Đừng thấy Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên không có động tĩnh gì mà lầm, với sự hiểu biết của hắn với hai người này, chín mươi phần trăm hai người kia đã bàn tính làm sao để hại hắn.
Bây giờ người duy nhất có thể bảo vệ được hắn cũng chỉ có nhà họ Võ thôi.
Còn Thánh Huyết của Đế Tuấn, Quảng Lăng Tử đã không còn nghĩ đến nữa, việc cấp bách hiện giờ vẫn là bảo toàn mạng sống.
Thậm chí hắn từng nghĩ chỉ cần Võ Anh Hào chịu nhận mình về môn phái của nhà họ Võ, dù mình trả giá thế nào khi giúp Võ Anh Hào lấy được Thánh Huyết Đế Tuấn cũng không thành vấn đề.
“Ồ? Hợp tác cùng tôi? Tôi không hiểu ý của anh lắm”, Võ Anh Hào lạnh lùng nhìn Quảng Lăng Tử nói.
“Đúng thế, tôi tin chắc anh Võ cũng biết sự đáng sợ của Cửu U Cung, nếu nhà họ Võ đứng sau anh Võ đứng một thuyền với Cửu U Cung đằng sau tôi thì cả thiên hạ này còn có ai là đối thủ của chúng ta?”
Quảng Lăng Tử nhìn Võ Anh Hào bằng ánh mắt tràn đầy hy vọng.
“Không cần nữa, tôi đã có tiếng nói chung với anh Tiêu rồi”, Võ Anh Hào lạnh nhạt cười nói.
Nếu phải chọn giữa Quảng Lăng Tử và Tiêu Chính Văn thì quả thật quá đơn giản với Võ Anh Hào.
Anh ta sẽ không giống đám chó chết chủ nhà họ Thành.
“Anh Võ, căn cơ của Tiêu Chính Văn không sâu, không thể nào…”
“Căn cơ? Quan trọng lắm sao? So với nhà họ Thành thì căn cơ của anh Tiêu cũng không sâu, nhưng kết quả thì sao? Nhà họ Thành bị diệt môn, nhưng anh Tiêu vẫn không bị tổn thất gì”.
“Nếu không có anh Tiêu giúp đỡ, e là ngay cả Võ Anh Hào tôi cũng đã trở thành tù nhân của các anh rồi nhỉ?”, Võ Anh Hào không hề khách sáo nói lại.
“Anh Võ, một người không có căn cơ thì có thể đi lên đỉnh cao thế nào được? Tiêu Chính Văn chỉ là nhất thời đắc ý, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi thứ đều không cần thiết phải nhắc đến, tôi tin chắc anh Võ biết rõ đạo lý hiển nhiên như thế hơn tôi”.
Quảng Lăng Tử híp mắt trầm giọng khuyên bảo.