Nghe Tiêu Chính Văn hỏi, Chu Chấn Long ở bên cạnh nói: “Cậu Tiêu từng nghe nói đến Trịnh Hòa chưa?”
Cả Hoa Quốc không ai là không biết chuyện Trịnh Hòa đến đại dương phía Tây, Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.
“Thật ra nhà họ Trịnh có thể vào được ngoài lãnh thổ có liên quan đến Trịnh Hòa”.
“Năm đó Trịnh Hòa không phải chỉ đến đại dương phía Tây thôi đâu, mà đi đến vùng lân cận của Bamidet, lúc đó không chỉ xuất hiện sự hỗn loạn về thời gian không gian mà còn xuất hiện thành phố vô cùng hiện đại”.
“Chỉ là lúc đó Trịnh Hòa không biết sau này sẽ phát triển đến mức nào, cứ nghĩ đó chỉ là ảo giác nên cũng không để ý lắm”.
“Nhưng sao đó ông ta và đội tàu của mình bị hút vào trong đó, thế nên lần đi đại dương phía Tây đó cũng là lần ông ta đến đại dương phía Tây lâu nhất”.
Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày nói: “Rốt cuộc năm đó tại sao Trịnh Hòa lại muốn đến đại dương phía Tây? Lẽ nào thật đúng như người đời sau nói là do Minh Thành Tổ bảo ông ta đi tìm Chu Doãn Văn sao?”
Nghe nói thế Chu Chấn Long lắc đầu nói: “Cậu Tiêu cũng là người của vương tước, lẽ nào cậu cũng nghĩ thay đổi triều đại dễ đến thế sao?”
“Thật ra năm đó Thành Tổ đã không quan tâm đến sống chết của ông ta nữa rồi, sở dĩ muốn bảo Trịnh Hòa đến đại dương phía Tây là vì quốc khố đã trống rỗng, sở dĩ Trịnh Hòa phải đến đại dương phía Tây là để giao dịch thương mại”.
“Thế nên Đại Minh đóng cửa biển mà người đời sau nói chẳng qua chỉ là do đám người đảng Đông Lâm đang bôi nhọ Thiên Tử, thật ra cấm biển là cấm buôn lậu, dù Hoa Quốc ngày nay cũng không cho phép buôn lậu hoành hành”.
“Mà Trịnh Hòa đang vì làm đầy quốc khố mới đi xa đến thế để thương mại kinh doanh, thế nên ông ta mới đi vào vùng biển Bamidet”.
“Thế nên sau khi đến đại dương phía Tây, Trịnh Hòa nói là bị bệnh không thể rời khỏi biển, thật ra ông ta đã trốn ở ngoài lãnh thổ”.
Chu Chấn Long nghiêm mặt nói.
Võ Anh Hào cũng khẽ gật đầu nói: “Với trí thông minh và tài năng của Trịnh Hòa, dĩ nhiên sẽ không để Minh Thành Tổ biết tin tức ở ngoài lãnh thổ, nhưng cuối cùng nhà họ Chu vẫn đi vào ngoài lãnh thổ với thân phận hoàng tộc”.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Nói cách khác tôi cũng có thể đi theo con đường cũ của Trịnh Hòa rồi đi vào lãnh thổ từ chỗ đó”.
“Đúng thế, nơi đó chắc là một trong những con đường an toàn nhất rồi”, Võ Anh Hào chắc nịch nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu, nếu đã thế thì không cần phải đợi nữa.
“Đã nghe ngóng được tung tích của Khổng Tề Thiên và Tư Mã Tư chưa?”, Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Võ Anh Hào.
“Khổng Tề Thiên không đi thẳng về nhà họ Khổng, Tư Mã Tư đã quay về Vinh Thành rồi”, Võ Anh Hào đáp.
“Vinh Thành?”
“Phải, ngoài lãnh thổ cũng chia thành bốn khu vực, khu phía Đông là khu vực của Hoa Quốc, người Âu Lục bị đuổi đến khu vực phía Tây hẻo lánh, Mỹ Lục chiếm cứ khu phía Bắc, còn khu vực phía Nam gần như là do các thế lực lớn cùng nhau cai quản”.
Võ Anh Hào giải thích với Tiêu Chính Văn.
Mặc dù ngoài lãnh thổ không phân chia quốc gia lãnh thổ nhưng cũng có sự phân chia giữa các thế lực, người từ Hoa Quốc đến không thể vào khu phía Tây và khu phía Bắc, cũng như thế người Âu Lục cũng đừng hòng có thể bước nửa bước vào khu vực phía Đông.