“Ồ? Ý của gia chủ Võ là… bảo tôi giả mạo vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn ư?”, Tiêu Chính Văn suýt nữa không kiềm chế được bật cười thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên trong suốt cả cuộc đời của anh có người bảo anh giả mạo bản thân mình.
“Anh Tiêu, hay nghe tôi nói”.
Thấy nét mặt Tiêu Chính Văn dường như hiện lên ý cười khác lạ, Võ Tinh Nhi không đợi Võ Thiên Nghiệp nói đã vội vàng giành nói trước: “Tôi thà chết cũng không muốn gả cho tên khốn nạn Lương Cảnh Long”.
“Thế nên…”
Võ Tinh Nhi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: “Thế nên chỉ cần anh đồng ý cứu nhà họ Võ tôi thoát khỏi nguy hiểm, tôi sẵn lòng làm vợ anh Tiêu…”
“Xin anh Tiêu hãy cứu nhà họ Võ tôi”.
Nói rồi Võ Tinh Nhi bỗng quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Cô… cô làm gì thế, mau đứng lên”.
Hành động của Võ Tinh Nhi khiến Tiêu Chính Văn rất bất ngờ, vội bước đến đỡ cô ta dậy.
“Cậu Tiêu, xin cậu hãy cứu lấy hàng trăm tính mạng của nhà họ Võ”.
Bên này vẫn không đợi Tiêu Chính Văn đỡ Võ Tinh Nhi đứng lên, Võ Thiên Nghiệp cũng quỳ xuống.
“Hai người làm gì thế! Mau đứng lên, tôi đồng ý là được rồi mà”.
Tiêu Chính Văn vội đỡ hai bố con đứng lên.
“Cậu nói đồng ý là thật sao? Cậu Tiêu, chuyện này không đơn giản đâu, không biết cậu đã nghe nói đến trận chiến Thánh Huyết Đế Tuấn lần này chưa?”
“Vua Bắc Lương đã giết Tư Mã Lôi, làm Quảng Lăng Tử, Khổng Tề Thiên và Tư Mã Tư bị thương nặng, gần như nhổ hết gốc rể ở thế tục của nhà họ Khổng”.
“Thế nên giả làm vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn có khả năng nguy hiểm đến tính mạng”.
“Cậu Tiêu phải cân nhắc thật cẩn thận”.
Võ Thiên Nghiệp kéo tay Tiêu Chính Văn thận trọng nói.
“Ha ha…”
Tiêu Chính Văn bật cười: “Tôi nói này gia chủ Võ, rốt cuộc ông muốn tôi phải thế nào? Một chốc lại bảo tôi giả làm vua Bắc Lương, chốc thì nói với tôi rằng giả mạo thân phận sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.
“Không biết tôi nên làm thế nào mới có thể khiến gia chủ Võ yên tâm?”
“Ôi… chuyện này…”
Võ Thiên Nghiệp đỏ bừng mặt khi nghe Tiêu Chính Văn nói thế: “Cậu Tiêu, không giấu gì cậu, tôi cũng cảm thấy rất mâu thuẫn”.
“Chuyện này liên quan đến tính mạng cả gia tộc nhà họ Võ, nhưng tôi quả thật không thể trơ mắt nhìn cậu Tiêu lâm vào nguy hiểm, tôi…”
Thấy khuôn mặt đầy vẻ hổ thẹn của Võ Thiên Nghiệp, Tiêu Chính Văn cười nói: “Gia chủ Võ không cần nói nữa, tôi hiểu tâm ý của ông, chẳng phải là giả làm Tiêu Chính Văn thôi sao? Chuyện này dễ, tôi đồng ý với ông là được rồi”.