Chiến Thần Bất Bại

Chương 3715

 

Đổng Thừa nghe thấy câu nói này thì gan mật như muốn nứt toác ra, tức sùi bọt mép!

 

Quỳ hoàn toàn khác với nhận tội, ông ta mà quỳ xuống, sau này còn biết ngẩng đầu lên làm người kiểu gì đây?

 

Thế nhưng đối diện với ánh mắt của nho sĩ trung niên, Đổng Thừa nào dám phản kháng?

 

Chỉ thấy hai đầu gối của ông ta khom lại, rầm một tiếng quỳ luôn xuống.

 

“Cậu Tiêu, xin cậu đại nhân đại lượng, đừng so đo với Đổng Thừa tôi làm gì!”

Đổng Thừa mếu máo, gương mặt già nua trở nên đỏ tía, nước mắt lâng lâng trong vành mắt.

 

“Sớm biết có ngày này, sao ban đầu lại làm thế?”

 

Mãi tới khoảnh khắc này, Tiêu Chính Văn mới thu hồi khí tức, tử khí vô biên đó từ từ lui đi, rất nhanh, cả vùng ngoài lãnh thổ lại bừng bừng sức sống.

 

Mà bên phía Hoa Quốc, lúc này đã đứng bên bờ vực sụp đổ từ lâu!

 

Gia tộc Buckingho chậm rãi hoá ra tại Long Kinh, bóng dáng của Cardi và Odessa cũng ngày càng trở nên rõ nét hơn.

 

Cả Hoa Quốc, núi sông chấn động, vô số thần quang xuyên qua tầng mây đen dày kịt rồi chiếu xuống mặt đất!

 

Một cỗ khí tức bức người trực tiếp bao trùm lên mỗi một tấc đất phía bên dưới, tất cả mọi người đều cảm nhận được cảm giác nghẹt thở!

 

Mà bên trên vùng mỏ ở phía Tây Bắc, Lý Uy đang bị người ta ép chặt bên trên mặt đất, Bill cười lạnh lùng nhìn Lý Uy đang giãy giụa bên dưới.

 

Lý Thi Thi cũng bị một vệ sĩ mặc đồ đen túm lấy tóc, đẩy về phía Locke đang đứng bên cạnh.

 

“Mấy người thả tôi ra!”, trong mắt Lý Thi Thi ngập tràn nỗi căm hận, giãy giụa hết sức, thà chết cũng không chịu khuất phục.

 

“Tôi khuyên cô đừng giãy giụa vô ích nữa, nếu không thì anh trai cô sẽ chỉ chết rất thảm mà thôi!”

 

Locke giơ chân lên rồi đạp thẳng xuống bụng của Lý Uy.

 

“Mấy người sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, vua Bắc Lương nhất định sẽ lấy lại công bằng cho chúng tôi!”, Lý Uy phun ra một ngụm máu tươi, gồng mình gào lên.

 

“Ha ha, anh vẫn còn nhớ đến tên vua Bắc Lương kia à? Nói thật cho anh biết nhé, Tiêu Chính Văn vĩnh viễn không quay lại được nữa rồi!”

 

“Dù Tiêu Chính Văn vẫn còn ở Hoa Quốc thì hắn dám làm gì tôi? Tôi là tay sai của gia tộc Buckingho, Tiêu Chính Văn chỉ xứng đáng xách dép cho tôi mà thôi!”, Locke cười thâm độc nói.

 

Lời nói của Locke khiến Lý Uy vô cùng tuyệt vọng.

 

Lẽ nào vua Bắc Lương thật sự bị nhốt ở vùng ngoài lãnh thổ, không có ai đến cứu Hoa Quốc thật sao?

 

Nhưng nghĩ lại, cho dù Tiêu Chính Văn ở Hoa Quốc thì đã sao. Dù sao anh ta cũng chỉ là một người dân bình thường.

Vua Bắc Lương bận trăm công nghìn việc, sao có thể có thời gian quan tâm đến một người bình thường như anh ta?

Bình Luận (0)
Comment