Mặc dù trước đây ông ta chịu sức ép của nhà họ Khổng và nhà họ Đổng, nên phải thả Tiêu Chính Văn đi, nhưng không có nghĩa Đổng Thừa không còn mặt mũi nữa.
So với nhà họ Đổng, Minh Nguyệt Các chẳng là gì cả, cho dù Đổng Thừa tệ hại đến đâu thì cũng không đến nỗi bị người của Minh Nguyệt Các chế nhạo.
“Tôi ở trang viên hay không thì có liên quan gì đến chưởng giáo Âu Dương!”
Vừa dứt lời, Đổng Thừa đã đến cổng trang viên.
“Tôi, Âu Dương Tuyết kính chào tiền bối Đổng!”, Âu Dương Tuyết vừa nói vừa chắp tay chào Đổng Thừa, sau đó chỉ vào ba người phía sau nói: “Ba vị này đều là thế tử nhà họ Tư Mã!”
Nói xong, lại giới thiệu từng người với Đổng Thừa.
Đổng Thừa nhìn ba người bọn họ, khó hiểu hỏi: “Không biết ba vị thế tử đến đây là vì chuyện gì?”
Nhà họ Đổng chưa từng qua lại với nhà họ Tư Mã, nhưng Đổng Thừa cũng từng nghe một vài nhân vật trẻ nổi tiếng trong nhà họ Tư Mã.
Khi ông ta biết mấy người trước mắt cùng Tư Mã Lôi là bốn nhân tài kiệt xuất của nhà họ Tư Mã, ông ta cảm thấy hơi khó hiểu.
“Đương nhiên là đi giết người!”, Tư Mã Minh Nhuệ kiêu ngạo nói.
“Giết người?”
Đổng Thừa càng thấy khó hiểu hơn.
“Đúng vậy! Giết Tiêu Chính Văn!”, giọng điệu của Tư Mã Minh Nhuệ nhẹ nhàng như đang nói về một chuyện tầm thường.
“Các vị thế tử muốn tới giới thế tục giết Tiêu Chính Văn ư?”, Đổng Thừa nhướng mắt nhìn ba người bọn họ.
Tư Mã Minh Nhuệ khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy! Hy vọng ông Đổng sẽ giúp chúng tôi!”
Đổng Thừa nhìn ba người họ rồi lại lắc đầu: “Không biết ba vị thế tử hiểu về Tiêu Chính Văn bao nhiêu?”
Nếu không phải vì thân phận thế tử của ba người bọn họ thì Đổng Thừa đã đuổi bọn họ đi từ lâu rồi.
Chỉ dựa vào ba người bọn họ mà cũng muốn đến giới thế tục giết Tiêu Chính Văn?
Thực sự nghĩ Tiêu Chính Văn là đồ bỏ đi sao?
Ngay cả nhà họ Đổng và Thiên Đạo Minh Ước đều bị Tiêu Chính Văn xử lý, vậy mà mấy tên nhãi không biết trời cao đất dày này lại dám chạy đến giới thế tục khiêu khích?
“Sao thế? Lẽ nào ông Đổng không tin vào thực lực của chúng tôi?”, Tư Mã Minh Nhuệ lạnh lùng hỏi.
Đây là lần thứ hai bọn họ chất vấn Đổng Thừa.
Mà còn là trong cùng một ngày, bị hai người bọn họ liên tục chất vấn, đây là một sự xúc phạm ông ta.
“Đương nhiên không phải. Chỉ là Tiêu Chính văn này không phải nhân vật đơn giản, ba vị…”
Đổng Thừa còn chưa kịp nói xong, Tư Mã Minh Nhuệ đã sa sầm mặt mày, lạnh lùng nói: “Chỉ là một tên Nhân Vương cấp năm thôi mà. Lẽ nào lực chiến của ba người chúng tôi vẫn không thể giết nổi hắn sao?”
Đổng Thừa còn chưa kịp mở miệng, Âu Dương Tuyết đã vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Đổng Thừa.