Chương 3796
Dù Tiêu Chính Văn có mấy phần bản lĩnh, nhưng làm sao có thể so sánh với Cửu U Cung nguồn lực sâu dày được?
Chỉ cần thánh sứ của Cửu U Cung ra tay đương nhiên có thể chém giết Tiêu Chính Văn ngay tại đây!
Giờ phút này, bầu không khí toàn bộ núi Long Dương bỗng nhiên căng thẳng, mấy người ông Cổ cũng lau mồ hôi thay Tiêu Chính Văn!
Trước đó chỉ có một mình Long Ma Thiên Tôn, còn bây giờ, ngay cả người của Cửu U Cung cũng dính vào, e rằng Tiêu Chính Văn hoàn toàn không thể chịu nổi chiến thuật đánh du kích này, lỡ như thua trong tay đối phương, Bắc Vực sẽ lại rơi vào bóng tối vô tận!
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Từ Lương nói: “Ồ? Tôi không gánh nổi ư? E là ông còn đang trong mơ nhỉ!”
“Hừ! Tiêu Chính Văn, đừng gồng mình nữa, chỉ cần thánh sứ ra tay, cậu sẽ phải hối hận vì khai chiến với điện Huyết Ma!”, Từ Lương vô cùng tự tin nói.
“Ngại quá, cuộc đời tôi không bao giờ làm chuyện mình sẽ hối hận!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Tiêu Chính Văn, tôi không thể không thừa nhận cậu thật sự có mấy phần bản lĩnh, ngay cả Long Ma Thiên Tôn cũng thua trong tay cậu! Có điều, thánh sứ của Cửu U Cung đâu phải người mà cậu có thể khiêu chiến?”
“Không nắm chắc trăm phần trăm, tôi cũng sẽ không mời thánh sứ của Cửu U Cung ra mặt, nếu cậu thức thời, bây giờ hãy hiến dâng tinh huyết để trị thương cho Long Ma Thiên Tôn có lẽ thánh sứ nhất thời vui vẻ sẽ còn có thể tha cho cậu được sống”.
“Nếu không, chỉ cần thánh sứ ra tay, sẽ luyện hóa cậu thanh nước máu, bồi bổ cho núi thánh Long Dương này!”
Từ Lương nghiến răng nghiến lợi quát tháo.
“Luyện hóa tôi thành nước máu ư? Được, trái lại tôi muốn xem thử là ai hóa ai thanh nước máu!”, Tiêu Chính Văn đặt một tay sau lưng, ánh mắt nhìn về phía ánh sáng trắng!
Giờ phút này, ý chí chiến đấu của Tiêu Chính Văn hiên ngang, sát khí như có thành vật chất ngưng tụ thành sương mù màu trắng, tỏ ra vô cùng bắt mắt trên bầu trời đỏ thẫm!
Cùng với sự dâng lên của ánh sáng trắng kia, máu trong toàn bộ tế đàn cũng như sôi trào, trên khắp núi Long Dương đều bị khí tức kinh khủng bao phủ, ngay cả ông Cổ cũng không khỏi rùng mình một cái!
Trong nháy mắt, một người đàn ông quần áo trắng chân đạp lên ánh sáng lấp lánh đi tới, sau lưng người này còn có một ông lão tóc trắng đi theo.
Trong một thoáng, bóng dáng màu trắng kia đã đi tới gần Tiêu Chính Văn!
“Ai to gan vậy! Ở thánh điện Huyết Ma mà lại dám…”
Tiếng quát mắng vang dội kia mới nói được một nửa đã ngừng lại!
Nửa câu sau không nói ra được nữa.
Giờ phút này, Quảng Lăng Tử nhìn Tiêu Chính Văn cách hắn chưa đầy trăm mét, trên trán đổ mồ hôi như mưa, khóe mắt không ngừng giật giật.
Thậm chí ngay cả trăm viên Dưỡng Thần Đan mà Từ Lương vừa tự mình giao cho hắn cũng suýt chút nữa rơi xuống đất.
Từ sau trận chiến ở thế tục, hình tượng của Tiêu Chính Văn đã khắc sâu trong đầu Quảng Lăng Tử.
Người này chính là khắc tinh của hắn!
Không chỉ đánh hắn trọng thương, ngay cả cây giáo Bá Vương cũng bị anh cướp mất!