Chiến Thần Bất Bại

Chương 3887

Bất kể là con rồng con hay rồng lớn, chung quy cũng là một con rồng!

 

Uy lực của rồng kinh trời, không gì sánh được!

 

Có thể nói rồng mới là sinh vật cổ xưa chân chính đứng từ cao nhìn xuống vạn vật trên thế giới!

Thậm chí vài trăm ngàn năm trước, rồng mới là con vật thống trị chân chính của thế giới này, mà trước mặt rồng, cường giả loài người cũng chỉ là tay sai mà thôi!

 

Trong thời kỳ thượng cổ hồng hoang, ngay cả cao thủ cảnh giới Nhân Vương, Nhân Hoàng cũng chỉ như người bình thường, có thể tưởng tượng được, sự oai phong của rồng đạt đến sự đáng sợ thế nào!

 

“Ý cô là trong gương Bát Quái này có giấu rồng thật, nên mới có thiên uy kinh khủng đó?”, Tiêu Chính Văn hơi cau mày nói.

 

Bạch Ngọc Trinh gật đầu, vừa liếc nhìn tòa nhà bị phá hủy nói: “Oai phong của rồng, thực sự mạnh như thiên thần là có công của tạo hóa! Mà chùm ánh sáng trắng mới vừa rồi chỉ là ánh mắt của rồng được khúc xạ xuyên qua gương Bát Quái mà thôi!”

 

“Cái gì? Chỉ là một ánh mắt của rồng thật?”, cả người Lý Bạch cũng sắp nổ tung!

 

Thế này còn mạnh hơn chuyện nhìn ai người nấy mang bầu hơn trăm triệu lần!

 

Tùy tiện khúc xạ một ánh mắt đã phá hủy mấy chục ngọn núi cao, trên trăm tông môn, hơn nữa, ngay cả đại trận bảo vệ của Đế Khư cũng bị hư hại nghiêm trọng, thật là kinh khủng!

 

“Thế thì kỳ lạ, năm đó Khổng Minh có bảo vật này, sao lại thua trước nhà họ Tư Mã chứ?”, Lý Bạch không hiểu nổi, lắc đầu nói.

 

Dựa vào uy lực mà gương Bát Quái thể hiện ra khi nãy, đừng nói mấy trăm nghìn quân, dù là cả tỉ quân cũng không thể chịu nổi đòn này!

 

“Không kỳ lạ!”, ánh mắt Bạch Ngọc Trinh sâu thẳm giải thích: “Đây là thiên mệnh! Nói cách khác, nhà họ Tư Mã được trời xanh ưu ái, dù Khổng Minh có dị bảo trong tay cũng không cách nào phát huy ra uy lực thực sự!”

 

“Nếu không, rõ ràng ông ta có xe Hiên Viên, sao lại bệnh chết ở trong quân doanh?”

 

“Bệnh chết? Tôi thấy chưa chắc đâu!”, Lý Bạch nhíu mày lại nói.

 

“Dĩ nhiên, bị hạ độc chết cũng coi như một loại bệnh chết, bất kể nguyên nhân gì cũng là ông ta chết oan uổng, bị người tín nhiệm nhất hạ độc chết đã nói lên thiên mệnh không đứng về phía ông ta, mà đứng về phía nhà Tư Mã kia!”, Bạch Ngọc Trinh cảm thấy tiếc hận nói.

 

“Ý cô là Dương Nghi đầu độc Khổng Minh?”, kết luận này hơi đánh vỡ vốn hiểu biết của Tiêu Chính Văn.

 

Theo lý Gia Cát Khổng Minh có ơn đối với Dương Nghi, bất kể về công về tư, Dương Nghi cũng không có lý do làm như vậy!

“Đúng! Thật ra Dương Nghi cũng là người nhà họ Khổng, chẳng qua là bị phái đến bên cạnh Khổng Minh giám sát ông ta mà thôi, cho nên sau khi Khổng Minh chết, hắn mới có thể dẫn dắt Ngụy Duyên mưu phản!”

 

“Nhân tính của môn sinh nhà họ Khổng không cần nhiều lời, đương nhiên anh Tiêu đã lĩnh hội sâu sắc!”, Bạch Ngọc Trinh cũng không muốn phí lời với chuyện này.

 

“Hừ! Người nhà họ Khổng thật sự mỗi đời chỉ có một người nối dõi sao, thời xưa có Khổng Khâu lấy tên Chu Du, vẽ ra bản đồ quân phòng của nước Lỗ, bán nước cầu quan, bây giờ có Dương Nghi vong ân phụ nghĩa, hạ độc giết Gia Cát Khổng Minh!”

Bình Luận (0)
Comment