Chương 3920
Khi Tiêu Chính Văn đi qua con đường đó, ánh sáng trước mắt đột nhiên lóe lên, dường như anh đã đi tới một không gian bị ngăn cách!
Trước mặt anh, một cô gái trẻ mặc áo gấm hoa phục, mặc dù cô gái kia sắc đẹp tự nhiên, xinh đẹp như tiên tử trong tranh nhưng Tiêu Chính Văn vẫn nhìn ra người này tu vi cực cao, là một nhân vật cực kỳ đáng sợ!
Chỉ có điều, giờ phút này cô gái xinh đẹp đang dựa vào một cột đá, hơi thở mong manh nhìn về phía Tiêu Chính Văn!
“Cậu nhóc, cậu vào đây bằng cách nào?”, cô gái xinh đẹp đánh giá Tiêu Chính Văn, lông mày nhíu chặt, dường như đang suy đoán thân phận của anh.
“Đây là đâu? Cô là ai?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
“Tôi đang hỏi cậu mà!”, cô gái xinh đẹp đột nhiên khẽ mở đôi mắt đẹp, khí thế kiều diễm nói.
“Đương nhiên là đi bộ vào, nếu không thì sao?”, Tiêu Chính Văn cảnh giác nhìn về phía cô gái xinh đẹp.
“Haizz, xem ra, nơi này lại có thêm một con quỷ chết oan! Cậu nhóc, nơi này vào thì dễ nhưng ra thì khó, chỉ có Đại Đế ở thời kỳ toàn thịnh mới có thể phá vỡ trận pháp để xông ra ngoài!”
“Rõ ràng cậu còn cách Đế Cảnh rất xa, không có khả năng dựa vào sức một mình để đi ra ngoài!”
Cô gái xinh đẹp cười khổ, sau đó lại chật vật dựa vào cột đá.
Ở bên ngoài đại trận, đám người Long Hình đã lấy được sáu viên Thiên Châu như Tiêu Chính Văn đã dặn dò!
Hơn nữa họ đã thành công rời khỏi núi Thái Thương từ một hướng khác!
Nhưng đợi mãi đến khi mặt trời lặn về phía Tây, mọi người vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Chính Văn.
“Bên trong đã sớm kết thúc trận đánh, hơn nữa, Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long cũng đã chết, Tiêu Chính Văn đang làm gì vậy, sao còn chưa ra nữa?”, Tư Mã Huy mất kiên nhẫn nói.
Bây giờ, người của họ cũng đã chết, Thiên Châu cũng bị người của Tiêu Chính Văn cướp đi, Tiêu Chính Văn cũng nên hài lòng rồi, cần gì phải làm khó bọn họ nữa, không để bọn họ rời đi?
“Nếu cậu Tiêu không về thì các người cũng đừng hòng rời đi!”, Trần Huy Tổ lạnh lùng nói.
“Trần Huy Tổ! Tôi chỉ là không muốn tiếp tục tranh đấu vô vị với ông, chẳng lẽ ông thật sự tưởng tôi sợ ông sao?” Khổng Thế Phương nghiến răng nghiến lợi hét lên.
“Tôi đã nói rồi, không phục thì bất kỳ lúc nào cũng có thể khiêu chiến!”, Trần Huy Tổ chỉ mũi thương chỉ vào Khổng Thế Phương, lạnh giọng khiêu chiến.
Không Thế Phương nghiến răng, bây giờ đánh nhau với Trần Huy Tổ đã không còn ý nghĩa gì nữa, dù sao ngay cả Hứa Thương Long và Lục Tiêu Dao cũng đã chết.
Hơn nữa Khổng Thế Phương và Tư Mã Huy không chắc có thể đánh thắng Viên Thiên Canh và Trần Huy Tổ.
Đám đàn em của nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã đã rút lui, bây giờ ra tay thì Khổng Thế Phương chỉ có chịu thiệt mà thôi.
Thế nên Khổng Thế Phương cũng chỉ đành hít sâu nhẫn nhịn.
Lúc này Tiêu Chính Văn đang ở trong núi Thái Thương, quay sang nhìn người phụ nữ xinh đẹp đối diện nói: “Ý cô là chúng tôi không thể ra ngoài à?”
Người phụ nữ gật đầu nói: “Nếu là lúc tôi còn mạnh thì cũng có thể phá trận pháp ở đây, nhưng tôi bị thương nặng, lại còn bị nhốt ở đây gần một trăm năm”.