Trước thời Tiên Tần, tiên cảnh giống như thế này không biết có bao nhiêu ở Hoa Quốc, thế nhưng sau khi những động tiên này lần lượt bị mấy cao thủ thượng cổ kia chuyển dời tới vùng ngoài lãnh thổ thì rất khó để tìm thấy bất cứ thánh địa cõi tiên nào ở thế tục!
Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa đi theo Tần Lương Ngọc tới được đỉnh núi và dừng bước trước một khoảng sân.
“Anh đợi ở nơi này một lát, tôi đi ra đây chút rồi quay lại!”
Nói xong, Tần Lương Ngọc mở cổng sân ra rồi tiến vào bên trong.
Vào khoảnh khắc Tần Lương Ngọc đặt chân vào trong khoảng sân đó, Tiêu Chính Văn vô tình chú ý tới không gian xung quanh dường như có hơi gợn sóng một chút!
Quả nhiên, tiểu viện này nhìn thì chỉ có mấy căn phòng cỏ tranh, thế nhưng bên trong lại chứa cả đất trời!
Mà xung quanh Tiêu Chính Văn, khắp nơi đều là hoa cỏ kỳ lạ, thậm chí ở nơi không xa còn có một bãi hoa Tử Tiêu đã nở rộ!
Đếm sơ qua ít nhất cũng phải lên tới cả nghìn bông!
Mà ở một bên khác, Tần Lương Ngọc đi vào trong tiểu viện, trước mắt đột nhiên xuất hiện một toà nhà xa hoa, đi qua hành lang tới trước một cung điện cao lớn, Tần Lương Ngọc chắp tay nói với một người đàn ông trung niên: “Ông Lưu!”
Nếu như mấy người Lan Đình Ngọc nhìn thấy người đàn ông trung niên trước mắt này thì e rằng sẽ kinh ngạc tới rớt cả cằm!
Người này chính là Lưu Bá Ôn được người đời mệnh danh là thần tính toán của thời Đại Minh Hồng Vũ!
Lưu Bá Ôn khẽ cười nói với Tần Lương Ngọc: “Tướng quân Tần khách sáo rồi, mời vào!”
Tần Lương Ngọc cung kính lên tiếng: “Ông Lưu công lưu thiên thu, Tần Lương Ngọc bái kiến ông Lưu là lẽ thường tình!”
Lưu Bá Ôn khẽ cười nói: “Ngồi đi!”
Tần Lương Ngọc nhận được cái gật đầu đồng ý của Lưu Bá Ôn thì mới sải bước tiến vào bên trong cung điện, vô cùng cung kính ngồi xuống đối diện Lưu Bá Ôn, nói: “Thưa ông, không biết ông có cái nhìn thế nào về người thanh niên đang đứng bên ngoài cửa kia?”
Vừa nói, Tần Lương Ngọc vừa đưa ánh mắt hướng về phía Tiêu Chính Văn bên ngoài cửa.
“Hôm qua chính cậu ta đã giết chết Tô Đông Pha của Bát Hiền Từ đúng không?”, Lưu Bá Ôn liếc nhìn Tiêu Chính Văn rồi trầm giọng hỏi.
“Không sai! Chính là người này! Hơn nữa việc tôi có thể thoát ra khỏi núi Thái Thương cũng có liên quan rất lớn tới người này!”, Tần Lương Ngọc thành thực nói.
“Ừ! Người này tuyệt đối không đơn giản!”
Lưu Bá Ôn cũng gật đầu nói.
“Ông cũng nhìn cậu ta bằng con mắt khác sao?”, Tần Lương Ngọc hơi sững sờ, lên tiếng hỏi.
“Mặc dù tên này khác với số đông, thế nhưng hành sự lại có phần hơi kích động, cậu ta không nên giết chết Tô Đông Pha!”, Lưu Bá Ôn nhíu mày thở dài, nói.
“Thưa ông, không phải ông từng nói ai trong Bát Hiền Từ đều đáng chết hay sao?” Tần Lương Ngọc không hiểu hỏi.
“Đương nhiên!”
Lưu Bá Ôn mắt lóe lên tia sáng sắc lạnh, gật đầu nói: “Chết thì đáng chết, thế nhưng không nên để cho cậu ta ra tay giết hại, dù phải ra tay thì cũng nên là cô đích thân tiễn hắn ta lên đường!