“Một kẻ kém cỏi như cậu mà cũng muốn khiêu chiến với cao thủ Đế Cảnh? Thật sự coi bản thân là Bạch Khởi tái thế hay sao?”
“Rõ ràng là nực cười! Cái tát này của mày, Thiên Dương tao đã nhớ rồi, chẳng bao lâu nữa, tao nhất định sẽ trả lại gấp trăm gấp nghìn lần cho mày!”, Thiên Dương ôm lấy bên má sưng tấy, nghiến răng nói.
Ngược lại Thần Toán Tử ngồi bên cạnh lại nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ hết sức tán thưởng.
“Dù hôm nay tên này thắng hay bại thì đều sẽ lưu danh sử sách!”
Có câu nói này của Thần Toán Tử, những người còn lại cũng đồng loạt hướng ánh mắt kính nể nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Dù gì chuyện Nhân Hoàng cấp sáu đại chiến với cường giả Đế Cảnh, cả vùng ngoài lãnh thổ cũng chưa từng có tiền lệ!
Mặc dù ở trong mắt bọn họ, Tiêu Chính Văn vẫn là một kẻ tiểu bối không biết tốt xấu, thế nhưng sự dũng cảm này của anh thì bọn họ lại không hề có!
“Tên này không phải còn có con át chủ bài hay là chỗ dựa nào đó đấy chứ?”, Lan Đình Ngọc nhíu mày, nhỏ giọng nói.
“Hừ! Cậu ta thì có cái chỗ dựa quái gì!”, Lưu Vũ Ôn lạnh lùng mắng chửi một câu.
“Thế nhưng đối phương thân là cao thủ Đế Cảnh, đây không phải là bí mật gì, không có chỗ dựa lớn mạnh thì sao cậu ta lại dám đối đầu với cao thủ Đế Cảnh?”
“Dù là ngược dòng chém giết thì cũng không thể nhảy vọt tận bốn bậc cảnh giới chứ?”
Lan Đình Ngọc đột nhiên kinh ngạc nói: “Lẽ nào trong tay cậu ta có Thiên Linh Đan có thể khiến cho cậu ta nhanh chóng đột phá cảnh giới?”
Thiên Linh Đan cực kỳ hiếm thấy ở vùng ngoài lãnh thổ, khác với Phá Cảnh Đan, Thiên Linh Đan chỉ có hiệu quả với cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng trở lên, hơn nữa có thể liên tục đột phá vài cảnh giới trong khoảng thời gian ngắn!
Thế nhưng ngay tức thì, Lan Đình Ngọc lại phủ định luôn suy nghĩ này của bản thân, đột phá cảnh giới liên tiếp, loại uy áp khủng bố đó căn bản không phải là thứ mà ở độ tuổi như Tiêu Chính Văn có thể chịu đựng được!
Thậm chí có khả năng một phút lơ là là đi luôn cả tính mạng.
“Thiên Linh Đan? Dựa vào cậu ta mà cũng xứng sở hữu loại thần dược đó ư? Ngay cả nhà họ Khổng cũng chưa chắc đã có Thiên Linh Đan đâu!”, Lưu Vũ Ôn khinh thường cười lạnh lùng nói.
Thật ra ông ta vẫn luôn là đệ tử môn sinh của nhà họ Khổng, chỉ là che đậy khá kỹ mà thôi.
Nhà họ Khổng cử ông ta tới thành Đại Phong là để thu thập hoa thơm cỏ lạ dùng để điều chế Thiên Linh Đan, thế nhưng cho tới hiện tại, Lưu Vũ Ôn vẫn chưa thể tìm được đủ số thảo dược dùng để chế luyện Thiên Linh Đan.
Còn về Tiêu Chính Văn thì càng không thể sở hữu món bảo vật trong truyền thuyết đó!
“Tôi muốn xem cậu ta lấy dũng khí ở đâu ra!”
Phương Đạo Võ bắn ra sát khí rét lạnh, tiến một bước lên trên hư không!
Khi áp lực khủng bố của cường giả Đế Cảnh bao trùm xuống, ngay cả hư không cũng khẽ rung lên!
Chỉ cần cao thủ Đế Cảnh ra tay thì sẽ vô cùng kinh thiên động địa, vậy nên Lưu Vũ Ôn mới vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt cho Thiên Dương và Nguyệt Nhi.