“Tề…Tề Thiên Thư Viện chính là do nhà họ Khổng lập nên, cậu ấy chính là môn đồ của Khổng Thánh! Cậu ấy giết mấy người bình thường thì có làm sao? Cậu…”
“Bốp!”
Tiêu Chính Văn giơ chân đạp xuống lồng ngực của Cao Vũ, khiến ông ta lọt hẳn vào trong lớp bùn nhão.
“Tôi không muốn biết hắn có quan hệ thì với Khổng Khưu, tôi chỉ hỏi ông, hắn có địa vị gì?”
Khi âm thanh xương cốt gãy vụn vang lên, Cao Vũ kinh hoảng nhìn Tiêu Chính Văn, mồ hôi lạnh và máu tươi men theo trán nhỏ xuống bên dưới.
“Lẽ nào Thiên Cung Bắc Cực mấy người đều là con chó săn của Khổng Thị hay sao?”
Tiêu Chính Văn lại tăng thêm lực chân, nói.
“Không…Thiên Cung Bắc Cực chúng tôi…không có liên quan gì với…với nhà họ Khổng!”
Cao Vũ lớn tiếng gào lên.
“Ồ? Không có quan hệ gì với nhà họ Khổng? Vậy được, ông đi đánh cho hắn tàn phế, nếu không thì chân tay của ông sẽ đứt lìa theo đấy!”, Tiêu Chính Văn chỉ vào Lưu Trường An đã bị đánh cho không còn hình người từ lâu.
Cao Vũ nghe vậy thì cả người chợt ngây ngốc!
Lưu Trường An là người của Tề Thiên Thư Viện, hơn nữa nhà họ Phương cũng có quan hệ thân thiết với nhà họ Khổng, nếu không cũng sẽ không cử đầy tớ trong nhà tới cắt sửa vườn cây cho nhà họ Phương!
Hơn nữa, bối cảnh của Lưu Trường An không hề đơn giản, chỉ cần ông ta dám ra tay, thế lực sau lưng Lưu Trường An sẽ có thể nghiền cho ông ta ra bã!
Thế nhưng nếu như không ra tay, Tiêu Chính Văn sẽ có thể biến ông ta thành phế nhân bất cứ lúc nào!
Lúc này, bên trong Thiên Cung Bắc Cực cũng có không ít người chú ý tới tất cả mọi người xảy ra ở cổng, đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Chính Văn!
Dù gì Thiên Cung Bắc Cực cũng đã tồn tại cả nghìn năm ở thành Thiên Đô, trước nay vẫn chưa từng có ai dám gây sự trước cổng lớn của Thiên Cung Bắc Cực!
Mà lần này không chỉ đánh người của Tề Thiên Thư Viện mà ngay cả chấp sự Cao Vũ của Thiên Cung Bắc Cực cũng bị người ta chà đạp bên dưới gót chân!
“Kịch hay thực sự chỉ mới bắt đầu thôi!”, ông lão ngồi bên trên cung điện vừa nở một nụ cười mang ý sâu xa vừa nhận xét.
Ông lão nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt hóng hớt, nhưng Tiêu Chính Văn lại không để tâm đến ánh mắt của đám người này mà tự mình bước vào trong cánh cổng của Thiên Cung Bắc Cực.
Cao Vũ chỉ đánh vào mặt Lưu Trường An vài cái, thấy Tiêu Chính Văn đi vào Thiên Cung Bắc Cực thì không còn quan tâm đến Lưu Trường An nữa, chỉ thở dài.
Thiên Cung Bắc Cực chiếm một khu đất rất rộng, thậm chí cũng không thua kém gì thành Đại Phong, có thể thấy sự rộng lớn của khu vực thành Thiên Đô còn kém xa một thị trấn nhỏ như thành Đại Phong.
“Anh Tiêu, đã sắp xếp ổn thỏa nơi ở cho anh trong biệt viện số một Thiên Tử, mời đi theo tôi.”
Nói rồi Tử Doanh dẫn Tiêu Chính Văn đi đến chỗ ở đã được sắp xếp cho anh trước đó.