Trong mắt mấy người cô ta, chỉ có Vương Vũ là có thể cứu lấy tính mạng của bọn họ, những người khác, e rằng đi rồi cũng chỉ có thể nộp mạng mà thôi!
Mấy người Chu Đình Đình trở lại phòng bao, không nói lời nào đã quỳ xuống trước mặt Vương Vũ.
Còn Tiêu Chính Văn đang vung tay ngăn cản cơn thịnh nộ của Đào Khiêm, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía quản lý Lữ.
“Cậu Tiêu, chuyện này đều trách tôi quản thúc không nghiêm, kẻ này dám bất kính với cậu Tiêu, có chết cũng chẳng oan khuất!”, lúc này, Đào Khiêm đâu còn dám bênh vực?
Thật ra không phải Đào Khiêm kiêng sợ Tiêu Chính Văn mà là Tiêu Chính Văn giờ đã không giống với khi trước!
Sau lưng không chỉ có Thanh Liên chống lưng cho anh mà Tần Lương Ngọc của thành Đại Phong cũng đã nghiêng về phía Tiêu Chính Văn, hơn nữa, Thiên Cung Bắc Cực đang trong thời buổi rối ren, cung chủ nhiệm kỳ mới rất có khả năng cũng sẽ ủng hộ Tiêu Chính Văn!
Cộng thêm mấy hoàng tộc như nhà họ Võ, nhà họ Bạch, nhà họ Doanh,…cũng đang âm thầm ủng hộ Tiêu Chính Văn!
Thế lực này lớn tới độ nào chứ?
Đặc biệt là Trương Nghi còn từng đích thân ra mặt vì Tiêu Chính Văn, dù là thành Thiên Đô cũng không đắc tội được với nhân vật đủ sức khuấy đảo đất trời như Trương Nghi!
Những thế lực các phương này, dù là phương nào thì cũng không đắc tội được với Đào Khiêm!
Địa vị của ông ta ở thành Thiên Đô rất cao không phải là giả, thế nhưng thành Thiên Đô cũng chẳng phải sự tồn tại lớn duy nhất ở vùng ngoài lãnh thổ!
Có những thế lực ngay cả Thanh Liên cũng phải cúi đầu nghe theo, huống hồ là ông ta?
“Chuyện của hắn cứ để đó đã, bạn của tôi vẫn đang đợi ngoài cửa, cho anh ta vào trong đi!”, Tiêu Chính Văn bình thản lên tiếng.
“Vâng!”
Đào Khiêm không nhiều lời, ra hiệu bằng ánh mắt cho một hộ vệ đứng bên cạnh.
Hộ vệ lập tức hiểu ý, vội vàng sải bước ra bên ngoài cửa.
Lúc này Lý Tử Dương đang thấp thỏm không yên đứng trước cửa, khoảnh khắc cánh cửa được mở ra thêm lần nữa, trái tim của Lý Tử Dương không khỏi co thắt, cả gương mặt cũng lập tức sợ tới mức trắng bệch như tờ giấy!
“Mời vào trong!”
Hộ vệ làm động tác tay tỏ ý mời với Lý Tử Dương.
Quay đầu nhìn Tần Trường Sinh, Lý Tử Dương tự trấn an mình, sải bước tiến vào trong.
Tần Trường Sinh cũng hít sâu vào mấy lần rồi mau chóng đuổi theo.
“Lý Tử Dương tôi tự làm tự chịu! Xin thả bạn tôi ra!”
Lý Tử Dương vừa bước vào cửa đã đấm ngực lớn tiếng hô lên.
Thế nhưng vào lúc anh ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cả người lập tức ngây ra!
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn đang ngồi đó, ông chủ của Ngọc Phụng Lâu lại đang cúi đầu đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn.
Còn quản lý Lữ đã xụi lơ dưới sàn từ lâu, run rẩy co rúm lại!
“Chuyện này…”, Lý Tử Dương sững sờ không thôi, trong đầu chợt trở nên trống rỗng!