Chương 4109
“Vì ai?”, Vương Vũ ngẩng đầu hỏi.
“Tiêu Chính Văn!”
Một đệ tử gác cổng khác lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
Nghe thấy cái tên này, Nguyệt Nhu đột nhiên bốc hỏa. Tiêu Chính Văn là cái thá gì chứ?
Thanh Liên đuổi cô ta ra khỏi phủ thành chủ chỉ vì đắc tội với Tiêu Chính Văn ư?
“Bà già đáng chết! Lẽ nào bà ta già đến mức hồ đồ rồi sao?”
Nguyệt Nhu không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, hét thẳng vào trong phủ thành chủ.
“Bà già đáng chết! Đắc tội với Tiêu Chính Văn thì sao? Bà ta dựa vào cái gì mà đuổi tôi ra khỏi phủ thành chủ!”
“Tên Tiêu Chính Văn chết tiệt! Nếu tôi…”
“Bộp!”
Cô ta còn chưa kịp nói hết câu, đã bị ăn một cái tát thật mạnh.
Cái tát này khiến Nguyệt Nhu bay ra xa tám mét, ngay cả miệng cũng bị xé rách.
Nền gạch trước cổng phủ thành chủ đều bị cô ta đập vỡ thành một cái hố lớn.
Sau khi ăn tát, Nguyệt Nhu cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Xem ra bản thân bị đuổi ra khỏi phủ thành chủ quả thực có liên quan trực tiếp đến Tiêu Chính Văn.
Lúc nãy cô ta mắng chửi Thanh Liên đều không bị đánh.
Nhưng vừa đắc đến tên Tiêu Chính Văn, đã bị ăn một cái bạt tai.
Nguyệt Nhu khóc nức nở, che đi khuôn mặt sưng tấy của mình, ngây người nhìn vào phủ thành chủ một lúc rồi mới thẫn thờ quay người bước đi.
Cô ta vốn định quay lại Thiên Cung Bắc Cực tìm Vương Vũ, dù sao cô ta cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, không thể ở lại thành Thiên Đô nếu không có thế lực lớn chống lưng.
Nhưng vừa bước tới cổng Thiên Cung Bắc Cực, cô ta đã bị đệ tử canh cổng chặn lại.
“Các người muốn làm gì? Tôi… tôi đến gặp Vương Vũ!”, Nguyệt Nhu kinh ngạc nói.
“Thật xin lỗi, Vương Vũ đã bị đuổi ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực rồi, hơn nữa, thật trùng hợp, từ ngày hôm nay, cô cũng không thể bước vào Thiên Cung Bắc Cực nửa bước!”
“Còn nữa, sư huynh trong chấp pháp đường nhờ tôi chuyển đến cô một câu!”
Đệ tử gác cổng giễu cợt.
“Nói gì?”, Nguyệt Nhu thất thần nhìn đệ tử gác cổng.
“Cút!”
Đệ tử gác cổng cố ý nói thật chậm, sau đó cười lớn.
Nguyệt Nhu choáng váng, mất đi sự bảo vệ của phủ thành chủ, lại bị Thiên Cung Bắc Cực không cho vào, cô ta biết rằng tương lai của mình đã bị hủy hoại.
Lúc này, Vương Vũ và Trần Thiên Cổ cũng đang đi bộ trên đường ở thành Thiên Đô trong sự tuyệt vọng.