Chương 4134
“Nhưng, chú Hạ…”
“Tôi đã nói rồi, bỏ những suy nghĩ đó của cô đi, nếu không, các người chỉ tự làm hại mình mà thôi! Thực ra, đuổi cô ra khỏi phủ thành chủ là đã khoan hồng cho cô lắm rồi!”
“Nếu đổi lại là hơn trăm năm trước, Thanh Liên thậm chí sẽ dùng kiếm giết chết cô ở ngoài cửa phủ thành chủ!”
Hạ Thiên Nhạc lạnh lùng nói.
Tiêu Chính Văn là người mà ngay cả ông ta cũng không dám tùy tiện chọc vào, một đám trẻ con như Nguyệt Nhu lại dám đi khiêu khích Tiêu Chính Văn?
Hạ Thiên Nhạc căn bản không thèm để ý đến Nguyệt Nhu đang đầy vẻ kinh hãi, đi thẳng lên trước đến dưới bậc thang, chắp tay cúi đầu về phía bóng lưng của Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, vừa rồi đã mạo phạm, mong cậu Tiêu rộng lượng tha thứ!”
Ngay cả Hạ Thiên Nhạc cũng chủ động cúi đầu nhận lỗi với Tiêu Chính Văn, trong đại sảnh lập tức rơi vào khoảng yên lặng chết chóc!
Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên Nhạc cúi đầu nhận lỗi với một tiểu bối!
Hai người Mạnh Phi Vũ và Vương Vũ bên cạnh đều nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với vẻ tức giận, siết chặt hai tay, nhưng bọn họ căn bản không dám có chút hành động quá khích nào!
Mới mấy ngày trước, bọn họ vẫn đang là những đứa con của trời cao ngạo xa cách, hơn nữa, còn hưởng thụ những đặc quyền tối cao trong Thiên Cung Bắc Cực, thậm chí, bọn họ từng có lúc coi thường Tiêu Chính Văn!
Lúc đó, bọn họ uy phong đến nhường nào?
Thế nhưng trong nháy mắt, ngược lại, bọn họ chỉ có thể giương mắt nhìn Tiêu Chính Văn dùng bữa cùng bàn với đám người Thanh Liên, bọn họ chỉ có thể đứng nhìn từ xa, thậm chí đến tư cách đến bàn đó để nâng rượu chúc mừng cũng không có!
Suốt dọc đường Tiêu Chính Văn đi đến phòng riêng Thiên Tự số một trên lầu, Mạnh Hồng Nho cũng quay đầu quan sát Tiêu Chính Văn rất lâu, nhưng từ đầu đến cuối nét mặt vẫn rất ung dung thản nhiên, biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
“Ông Mạnh, trước đây giữa cậu Tiêu và Mạnh Phi Vũ có một số xích mích nhỏ, có điều, vì thành Thiên Đô, mong nhà họ Mạnh có thể dẹp bỏ mối hận thù cũ, cùng nhau nỗ lực!” Thanh Liên nói với Mạnh Hồng Nho.
“Thành chủ khách khí rồi, con trẻ khó tránh khỏi một số mâu thuẫn và xích mích, nhưng trước đại nghĩa, những thứ đó đều không đáng để nhắc đến!”
Mặc dù Mạnh Hồng Nho đầy vẻ tươi cười nhưng trong lòng lại đang âm thầm cười khẩy.
Bảo ông ta tha cho Tiêu Chính Văn ư? Mơ đi!
Một hậu bối Nhân Hoàng cấp chín lại dám không biết trời cao đất dày mà ngồi ăn cùng bàn với ông ta, đối với Mạnh Hồng Nho mà nói, điều này đã là một sự sỉ nhục lớn rồi, chỉ riêng điểm này, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tiêu Chính Văn!
“Thành chủ Thanh Liên, ông Thiên Tinh, tôi vừa nhớ ra một chuyện, chuyện trưởng lão Trần bị giết hại lúc trước, không biết hai vị nghĩ thế nào, có điều, tôi đã tự làm chủ, thông báo cho lãnh đạo cấp cao của nhà họ Khổng rồi!”
Những lời này vừa thốt ra, ngay cả vẻ mặt của ông lão Thiên Tinh cũng thay đổi!