Không để Đông Phương Tuyết Ngưng hỏi xong, một tỳ nữ bên cạnh cười nói: “Các vị không cần đa lễ như vậy, mọi người là bạn của anh Tiêu thì cũng là khách quý của phủ thành chủ”.
“Không cần đa lễ, nếu không thành chủ sẽ trách tội, tôi không gánh vác nổi”.
Một câu nói như thể một trận sấm chớp ập đến.
Không ai có thể ngờ Tiêu Chính Văn lại có địa vị như vậy ở thành Thiên Đô.
Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng không khỏi nhìn nhau cười khổ.
Mặc dù họ đã biết Tiêu Chính Văn không phải là người họ có thể đuổi kịp, nhưng cách biệt này khiến người ta không thể chấp nhận được.
Hôm nay là ngày tổ chức thánh hội một trăm năm một lần của thành Thiên Đô, những người đến tham gia có ai không phải là nhân vật tầm cỡ?
Kéo bừa một người trong số những người này đều là người mà họ đều ngước nhìn.
Nhưng không chỉ Khương Vy Nhan trở thành tâm điểm chú ý của cả thành Thiên Đô mà ngay cả họ cũng có thể được tiếp đãi đặc biệt, nếu nói hiện giờ Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường, ai dám tin?
Lúc này Khổng Thiên Tường đã khiếp sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, cả người run lẩy bẩy.
Chỉ riêng cảnh tượng vừa rồi thôi, hắn đã có thể đoán được kết quả, hôm nay không phải Tiêu Chính Văn bị bẽ mặt mà là họ hoàn toàn bẽ mặt.
Công khai khiêu chiến với khách quý của phủ thành chủ có khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết đâu?
“Mời!”
Nói rồi tỳ nữ làm động tác mời với mấy người Trương Lăng Phong.
Đông Phương Tuyết Ngưng quay sang nhìn Trương Lăng Phong, thấp thỏm sải bước lên bậc thềm.
Trương Lăng Phong cũng bước lên.
Lúc này Khổng Thiên Tường cảm thấy như có hàng ngàn cung tên đâm xuyên qua tim.
Hắn khó khăn lắm mới đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng, nhưng bây giờ thì sao?
Nhân Hoàng là gì cơ chứ?
“Nhân Hoàng lợi hại lắm sao?”
Trương Lăng Phong quay đầu lại hừ một tiếng với Khổng Thiên Tường và Hứa Tinh Nhi.
Mấy người bước lên bậc thang đi đến chỗ cao nhất.
Lúc này trên bục cao ngay cả những người đang đó đứng cũng là những nhân vật tầm cỡ có thực lực cực mạnh chứ đừng nói đến những người đang ngồi.
“Ở đây”.
Tiêu Chính Văn vẫy tay với mấy người Trương Lăng Phong.
“Anh Tiêu, chúng… chúng tôi vẫn nên đứng thì hơn nhỉ? Đứng… đứng thôi cũng đã rất vinh hạnh rồi”, Trương Lăng Phong kích động đến mức hơi nói lắp.
“Ngồi đi! Chúng ta đều là đồng bào đến từ Hoa Quốc, dĩ nhiên có tư cách ngồi ở đây”, Tiêu Chính Văn chỉ vào mấy cái ghế bên cạnh.
Các cao thủ Đế Cảnh ngồi ở đó đều đứng lên nhường ghế cho mấy người Trương Lăng Phong.