Dù sao ông ta cũng là cao thủ cảnh giới Đế Cảnh cấp ba, sao có thể buông tay chịu chết được?
Thấy một tia sấm sét đánh xuống đỉnh đầu, Đào Khiêm nghiến răng giơ kiếm lên đỡ.
Nhưng không để bảo kiếm của ông ta đỡ được tia sấm đó, chỉ thấy một tia chớp màu tím bỗng đánh xuống.
“A!”
Lúc này ngực Đào Khiêm rách toác, chiêu thức đã cũ, muốn thu kiếm đỡ cũng đã không kịp nữa.
Rầm!
Tia chớp màu tím đó đánh trúng ngực Đào Khiêm, thoáng chốc đã biến ông ta thành một cục than hình người.
Viên Thiên Canh không thèm liếc nhìn Đào Khiêm, xoay người lại mặt đối mặt với mấy người Thanh Phong và Mạnh Hồng Nho, chắp tay lại đứng đó.
Lúc này sắc mặt Viên Thiên Canh nào còn vẻ hiền từ, nơi đáy mắt tràn đầy sát khí.
“Nếu các ông không có ý kiến thì tôi ra tay nhé”, Tiêu Chính Văn hừ một tiếng, sải bước đi về phía ông lão Trục Nhật.
Cho đến bây giờ ông lão Trục Nhật vẫn còn kinh hoàng, ông ta không hiểu làm sao Tiêu Chính Văn có thể mời được nhiều cao thủ đứng về phía mình như thế?
Không nói đến Tần Lương Ngọc – thành chủ thành Đại Phong, chỉ riêng Viên Thiên Canh và Trần Huy Tổ cũng là người có uy danh chấn động Đông Vực.
Không để ông lão Trục Nhật phản ứng lại, Tiêu Chính Văn đã đến gần chỗ ông ta, vung nắm đấm sắt lên đánh vào người ông lão Trục Nhật.
Bụp.
Nửa bên người ông lão Trục Nhật bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn.
“Chẳng phải ông nói để tôi giết ông sao? Mạnh Hồng Nho, vừa rồi chẳng phải ông nói nếu tôi dám giết ông ta, các ông sẽ ra tay à? Sao nào, bây giờ trơ mắt nhìn ông ta chết, ông cũng không làm gì à?”
Tiêu Chính Văn giơ tay túm lấy ông lão Trục Nhật lên, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hồng Nho.
Trước đó dù Tiêu Chính Văn có ép hỏi thế nào cũng không chỉ rõ họ tên, nhưng bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ tên điểm mặt ông ta trước bao nhiêu người.
Dù Mạnh Hồng Nho có mặt dày cỡ nào cũng không chịu được, mặt lúc xanh lúc trắng, đôi khi lại đỏ như than cháy.
“À phải rồi, còn tiền bối Thanh Phong nữa, chẳng phải ông nói tôi phải tha cho ông ta sao? Thế nào, ông cũng không định ra tay à?”
Thấy Mạnh Hồng Nho và Thanh Phong không hề có ý định ra tay khi Tiêu Chính Văn liên tục chất vấn, ông lão Trục Nhật đã tuyệt vọng hoàn toàn.
“Tiêu Chính Văn, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám giết tôi, nhà họ Khổng sẽ tàn sát cậu…”
“Ầm!”
Tiêu Chính Văn đấm một cú ra, máu văng tung tóe.
Thấy ông lão Trục Nhật đã biến thành vũng máu, máu bay mù mịt trong không trung.