Mặc dù Tiêu Chính Văn luôn không hòa hợp với nhà họ Khổng, thậm chí vài lần còn xảy ra đại chiến, thế nhưng xuất phát từ sự ngưỡng mộ đối với cường giả, Khổng Ly vẫn cảm thấy rất tiếc nuối cho Tiêu Chính Văn!
Dẫu sao đứa con cưng của trời giống như Tiêu Chính Văn không phải thời nào cũng có!
Mấy nghìn năm trở lại đây, người có thể sánh ngang vai với Tiêu Chính Văn, ngoại trừ Bạch Khởi ra thì ngay cả Khổng Ly cũng không tìm ra được người thứ hai!
Tuy nhiên danh tiếng “sát nhân” đâu có chuyện vô cớ mà có? Đó là tôn hiệu trải qua chém giết vạn cổ, cuối cùng tắm máu mà sinh ra!
“Nếu đảo ngược thời gian lại hai nghìn năm, vào thời kỳ Chiến Quốc hỗn loạn thì e rằng sẽ chẳng có bốn cậu chủ lớn gì đó nữa rồi!”, ngay cả Tư Mã Huy cũng không khỏi cảm thán một tiếng.
Tư Mã Huy dẫu sao cũng từng là địa chủ Triều Nhân Vương, ông ta hiểu rõ chuyện cũ của thời kỳ Chiến Quốc và thời kỳ Tam Quốc như lòng bàn tay!
Thế nhưng dù là trong niên đại anh hùng xuất hiện hàng loạt thì ngôi sao mới nổi chói mắt giống như Tiêu Chính Văn cũng không thường hay thấy!
Lúc này, bên trong thành Thiên Đô là đất cằn ngàn dặm, ánh hào quang màu đỏ chiếu sáng ngợp trời!
Trên tới cửu thiên, dưới tới hoàng tuyền, tất cả đều giống như lịch kiếp, chịu đựng sự tấn công của uy lực giống như nước thuỷ triều!
Cảnh tượng như vậy đã mấy nghìn năm qua chưa xuất hiện lại, nếu như không có sự xuất thế ngang tàn của Tiêu Chính Văn thì e rằng cả đời này bọn họ cũng không có duyên được nhìn thấy cảnh tượng chấn động như vậy!
Mà bên trong Thiên Tinh Sát Trận, Mạnh Hồng Nho và Lý Thiên Hoá cùng với hai cao thủ còn lại của nhà họ Mạnh đã bao vây chặt lấy Tiêu Chính Văn!
Lúc này, khí tức của bốn cường giả ở cảnh giới Đại Đế bao trùm lấy khí tức của đất trời, bên trong khoảng trời này, bọn họ giống như những kẻ thống trị.
Hàng triệu ngôi sao trong vũ trụ như bị bọn họ khống chế, vô số ngôi sao băng vẫn điên cuồng rơi xuống, bên trên mặt đất, nham thạch nóng chảy phun ra giống như mở ra một lối cửa lớn ngập máu, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng lấy Tiêu Chính Văn.
Bên trong đại viện, sức sống đã hoàn toàn bị chặn lại, nếu như người bị nhốt chỉ là một kẻ bình thường thì lúc này đừng nói là đánh trả, e rằng còn chưa tới một giây đã hoá thành tro bụi!
Mà Tiêu Chính Văn lại hết sức bình thản, lạnh lùng nhìn mấy người trước mặt.
Mặc dù bọn họ đều là cao thủ ở cảnh giới Đại Đế, hơn nữa ai ai cũng có lai lịch không tầm thường, ngoài ra còn có vô số con át chủ bài!
Thậm chí ai cũng có phần vượt trội hơn so với ông lão Trục Nhật!
Còn thông qua đại trận trên tới trời đất, dưới tới hoàng tuyền, khiến cho Tiêu Chính Văn căn bản chẳng thể né tránh nổi.
Thế nhưng Tiêu Chính Văn vẫn dạo chơi bên trong đại trận, không có một chút dáng vẻ hoảng loạn nào!
“Tiêu Chính Văn, dù là cao thủ thời kỳ Tiên Tần, bị nhốt trong Thiên Tinh Sát Trận cũng chỉ có thể ngồi đó chờ chết, sự vùng vẫy của cậu chỉ là vô ích mà thôi!”
Mạnh Hồng Nho cao ngạo lên tiếng.
“Ngồi chờ chết ư? Đó là phong cách của nho sinh mấy người, Tiêu Chính Văn tôi trên không phục trời đất thì việc gì phải e sợ mấy người!”