“Có vẻ vẫn là chúng ta đánh giá cao Tiêu Chính Văn quá rồi”.
“Thật ra một người trong thế tục có thể có tu vi được như bây giờ đã là chuyện khó khăn, nhưng đây chính là điểm yếu của cậu ta”.
“Ừ, đúng thế! Nói cho cùng anh ta vẫn còn quá trẻ, đâu biết nước ở vùng ngoài lãnh thổ sâu đến mức nào?”
“Bây giờ loạn thế sắp đến, ngay cả bốn cậu chủ Chiến Quốc cũng đã xuất thế, hắn còn dám giết cao thủ cảnh giới Đại Đế trước mặt mọi người, chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết”.
Thậm chí ngay cả những người từng ủng hộ Tiêu Chính Văn trước kia cũng đều thì thầm bàn tán.
Thật ra vẫn có không ít người đều bội phục Tiêu Chính Văn từ tận đáy lòng, dù sao một mình Tiêu Chính Văn mà giết đến tám cao thủ cảnh giới Đại Đế đã đủ chói mắt rồi.
Nhưng tiếc là Tiêu Chính Văn sinh ra không đúng lúc, bây giờ ngay cả cậu chủ Chiến Quốc cũng đã xuất thế, xem ra loạn thế sắp đến.
Sống trong loạn thế, cho dù Tiêu Chính Văn có sức chiến đấu mạnh đến đâu cũng không thể so bì được với cậu chủ thời Chiến Quốc.
Dù không thù không oán, bốn cậu chủ Chiến Quốc cũng sẽ không trơ mắt nhìn Tiêu Chính Văn có nhiều lợi thế hơn mình.
Đông Vực vốn dĩ là nơi có rất nhiều điều kỳ bí, mà bao nhiêu bảo vật xưa nay Hoa Quốc đều bị chôn vùi dưới mảnh đất Đông Vực.
Mà ở trong Đông Vực, nơi vẫn chưa được khai phá vẫn là Đế Khư.
Nơi đây được gọi là một trong các thánh vực lớn, nhưng chưa từng có ai nghĩ đến nơi này lại cất giấu Cửu Đỉnh Vũ Vương.
Vũ Vương trị thủy, đúc cửu đỉnh, uy hiếp chín châu bằng Cửu Đỉnh này.
Có thể nói Cửu Đỉnh là vũ khí quan trọng của Hoa Quốc, hơn nữa là hiện vật thực sự còn lưu giữ lại trong thời đại đầy thần thoại đó.
Dù là kiếm Tần Vương cũng thua kém nó.
Dù sao Vũ Vương cũng là một trong các tổ tiên đã sáng tạo ra nền văn minh rực rỡ của Hoa Quốc.
Càng quan trọng hơn là trong Cửu Đỉnh này còn có một đỉnh lớn và máu của Tần Vũ Vương.
Cũng chính là đại đỉnh đã nhuộm máu của Đế Vương càng bị phụ thuộc vào một lớp khí của Đế Vương trong mấy ngàn năm.
Khi mấy người Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc đến sâu trong núi Đế Khư đã có một ông lão đang đợi ở đó.
Ông ta là người hầu triều Hạ bảo vệ Cửu Đỉnh qua nhiều thế hệ, có thể nói gia tộc của họ ra sinh vì Cửu Đỉnh.
Trước đó ông lão đã từng gặp Tiêu Chính Văn nên cũng không xa lạ với anh.
Lúc này ông lão ngồi khoanh chân trên đỉnh núi, khí tức xung quanh đã hòa làm một thể với mọi thứ xung quanh.
Ngay cả Viên Thiên Cảnh cũng không khỏi nhìn ông lão vài lần.
“Ông cụ, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Tiêu Chính văn chắp tay nói với ông lão.
Nghe vậy ông lão chậm rãi ngước mắt lên nhìn mấy người Tiêu Chính văn.