“Đây là chỉ dạy của Khổng Thánh Nhân, lẽ nào hai người muốn phản lại à?”
Nghe đến đây Thanh Liên cười nhạo, xem ra tất cả những người có liên quan đến nhà họ Khổng đều không biết xấu hổ.
Điền Văn hay hai đệ tử của Khổng Khưu cũng không có chút đạo đạo căn bản làm người nào, để bảo vệ lợi ích của bản thân mà không tiếc hy sinh sinh mạng vô tội, loại người này còn chẳng bằng súc sinh nữa.
“Tôi chỉ biết Tề Hằng luôn công minh chính trực, nước Tề luôn thuyết phục người ngoài bằng đạo đức, chưa từng nghe nói lấy sinh mạng vô tội để chịu tội cho người có tội”.
Ngay cả ông lão Thiên Tinh cũng không thể nghe tiếp được nữa bèn lên tiếng chế giễu.
“To gan!”
Điền Văn tức giận, toát ra sát khí nhìn ông lão Thiên Tinh.
Tề Hằng mà ông lão Thiên Tinh nhắc đến không phải là Tề Hằng của đời sau mà là cậu chủ Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch họ Khương chứ không phải họ Điền, hay nói cách khác ông lão Thiên Tinh không chỉ đang mắng nhà họ Khổng thất đức mà đang ám chỉ nhà họ Điền tặc tử loạn thần lạm dụng chức quyền.
“Bọn tôi không có tư cách chỉ trích cậu chủ nhưng muốn đòi lại công bằng cho người trong thiên hạ”, ánh mắt ông lão Thiên Tinh trở nên lạnh lùng, không hề sợ hãi.
“Cậu chủ bớt giận, nếu cậu chủ đã cố chấp như thế thì bọn tôi cũng không nói nhiều thêm nữa, nhưng mong cậu chủ nhớ đúng sai công bằng luôn nằm ở lòng người, có vài việc không thể chỉ dựa vào một hai lời nói để định đoạt”.
Dứt lời, không đợi Điền Văn lên tiếng, Thanh Liên đã dẫn Thiên Tinh xoay người đi.
Đã nói đến mức này mà nếu còn dây dưa với Điền Văn nữa thì không còn ý nghĩa gì cả.
Không chỉ là Điền Văn ngay cả thái độ nhà họ Khổng cũng vô cùng rõ ràng, cho dù ai là hung thủ không quan trọng, quan trọng là nhà họ Khổng lấy Tiêu Chính Văn làm vật hy sinh để anh gánh hết mọi chuyện.
Hơn nữa nhân cơ hội này tiêu diệt kẻ thù mạnh của nhà họ Khổng.
Giống như năm đó rõ ràng Vu Khiêm phát động một cuộc binh biến chặn Minh Anh Tông ở phía Bắc Trường Thành, mà đội quân của Dã Tiên chẳng qua chỉ tiến hành cống nạp mà thôi.
Nhưng cuối cùng để che đậy sự thật, môn đồ nhà họ Khổng vẫn lấy Dã Tiên làm vật hy sinh, mãi mãi bị trói vào tội danh đáng xấu hổ trong lịch sử.
Bây giờ người nhà họ Khổng cũng làm hệt như thế, muốn đẩy Tiêu Chính Văn lên đầu sóng ngọn gió, để Tiêu Chính Văn trở thành người thay tội cho anh em Điền Văn.
Chẳng qua cuối cùng chuyện này có thể được như ý họ hay không còn phải xem ý bên phía Thánh Giáo Đình.
Dù sao người của Thánh Giáo Đình cũng không phải kẻ ngốc, muốn họ chấp nhận một Tiêu Chính Văn bị thương nặng là hung thủ nào có dễ.
Trong đêm đó Thánh Giáo Đình cũng truyền ra tin tức sẽ công khai bày tỏ nếu đã điều tra rõ hung thủ thì bên họ sẽ nhanh chóng bảo người đến bắt.
Tin tức này khiến không ít tông chủ ở Đông Vực ngơ ngác chứ đừng nói là người khác.
Ngay cả họ cũng nhìn ra Tiêu Chính Văn là con bài chịu tội thay do nhà Khổng đẩy ra, mà bên phía Thanh Giáo Đình lại tin tưởng ư?
Cùng lúc đó một tin tức khác cũng truyền đến bên Tần Lương Ngọc.
Nhà họ Khổng cử người ra lệnh cho tần Lương Ngọc và tất cả tông môn trong thành Đại Phong lui ra khỏi thành Đại Phong và phải giao thành Đại Phong cho các đặc phái viên Thánh Giáo Đình phái đến tiếp nhận.