Điền Văn mặt tái mét vì tức giận, nghiến răng nghiến lợi vang lên tiếng ken két.
“Chẳng phải tôi đang ở đây sao? Nào, để tôi thử kiếm của anh có nhanh không”, nói rồi Tiêu Chính Văn ngoắc ngón tay với Điền Văn.
Động tác này của anh khiến đám người Lý Bạch bật cười, lúc này Điền Văn xấu hổ đến mức cùng cực.
Mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, một lúc lại trở nên xanh tím hệt như một con tắc kè hoa.
“Còn các người nữa, chẳng phải vừa rồi các người đều kêu gào muốn giết tôi sao? Bây giờ các người có thể ra tay rồi, Tiêu Chính Văn tôi đảm bảo với mọi người rằng tôi sẽ không đánh trả lại”.
Mọi người có mặt đều nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với vẻ mặt phức tạp, nhưng không ai trong số họ dám tiến lên nửa bước.
Cho dù Điền Văn bị Tiêu Chính Văn chọc tức, họ cũng chỉ có thể bất lực liếc nhìn, còn ra tay đánh anh à, có cho mười lá gan cũng không dám.
Hắn không phải sợ Caseus mà là lo lắng kiếm của mình còn chưa xuất chiêu, hắn đã bị các cao thủ của Thiên Đạo Minh Ước chém rồi.
Sở dĩ vừa rồi hắn rút kiếm ra chỉ là muốn uy hiếp Tiêu Chính Văn thôi, nhưng rõ ràng chút thủ đoạn nhỏ của hắn chẳng có tác dụng gì.
“Cậu Tiêu, chuyện này đều là lỗi của chúng tôi, chúng tôi xin lỗi cậu”.
“Mong cậu Tiêu có thể coi trọng đại cục và đừng tính toán chuyện trước đây”.
Nói rồi hòa thượng Tanaka cũng đỏ mặt, cúi đầu với Tiêu Chính Văn.
Chuyện đã đến nước này, dù ông ta không xuống nước cũng phải cúi đầu với Tiêu Chính Văn, nếu không chỉ cần không mời được Tiêu Chính Văn, ông ta cũng sẽ mất mạng.
Trước giờ Thiên Đạo Minh Ước vẫn luôn nói được làm được, cho dù người đó là ai, cũng không thể buông tha cho người đó.
Huống gì Thiên Đạo Minh Ước cũng ít ai biết đến nhân vật nhỏ bé như ông ta.
“Không tính toán những chuyện trước đây? Ông nói nhẹ nhàng quá nhỉ, nếu không có chuyện của thành Minh Nguyệt này, e rằng đầu của Tiêu Chính Văn tôi đã ở trên mặt đất lâu rồi đúng không?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn hòa thượng Tanaka.
Hòa thượng Tanaka cúi đầu không nói gì, Tiêu Chính Văn nói không sai, nếu không có chuyện của thành Minh Nguyệt lần này thì bây giờ có lẽ Tiêu Chính Văn đã chết rồi.
Hơn nữa, chắc chắn đã chết trong tay của hòa thượng Tanaka.
Giết được Tiêu Chính Văn là một việc vô cùng có thể diện, hòa thượng Tanaka sao có thể bỏ lỡ cơ hội này?
“Có một chuyện tôi muốn hỏi rõ ông, hôm đó ở thành Minh Nguyệt tôi đã chọc gì đến ông?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn hòa thượng Tanaka trầm giọng hỏi.
Vừa nghe nói thế hòa thượng Tanaka sửng sốt.
“nhớ những lời tôi nói lúc đó chứ, tôi có thể đi nhưng nếu ông muốn mời tôi về, nhất định phải quỳ lạy trước mặt tôi.”
Nói xong Tiêu Chính văn quay đầu nhìn chỗ khác.
Hòa thượng Tanaka khó khăn nuốt nước bọt, ông ta có thể thấp giọng cầu xin Tiêu Chính văn đã là cực hạn của ông ta rồi, giờ còn bảo ông ta quỳ xuống dập đầu?
Ông ta thà chết chứ không chịu quỳ xuống!