“Hễ là ở trong Hoa Quốc, tất cả nhà thờ của nhà họ Khổng đều bị dỡ bỏ, là người đời sau của Khổng Khưu đều bị giết”.
Từ chuyện này Thiên Tử đã nhìn thấu được nhà họ Khổng, càng nhìn thấu được đám nho sinh.
Giữ lại những người này ở Hoa Quốc chỉ khiến chúng trở thành mầm họa của Hoa Quốc, vì sự an toàn của Hoa Quốc, vì hàng ngàn người dân, dĩ nhiên Thiên Tử phải đề phòng hậu hoạ.
Thế nên mới cố ý ra lệnh giết hết tất cả học trò của nhà họ Khổng.
Cùng lúc đó ngoài lãnh thổ cũng bùng nổ.
“Tiêu Chính Văn này tuyệt đối không hề tầm thường”.
“Mặc dù hành vi của đám người Điền Văn đáng xấu hổ nhưng Tiêu Chính Văn làm vậy có phải là hơi quá đáng không?”
“Quá đáng? Anh nghĩ vùng ngoài lãnh thổ là nơi nào? Cá lớn nuốt cá bé! Huống gì ai bảo họ mới đầu đã muốn dồn Tiêu Chính Văn vào chỗ chết”.
“Hừ! Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ bảo hắn giết Tư Không Phàm, rồi bảo hắn tự sát”.
Ngay cả những lời đàm tiếu ở ngoài lãnh thổ cũng không ngoại lệ đứng về phía Tiêu Chính Văn.
Dù sao mọi người cũng chẳng phải kẻ ngốc, ai cũng nhìn ra được đám người Điền Văn là muốn Tiêu Chính Văn làm kẻ chịu tội thay.
Nếu không nhờ Tiêu Chính Văn có kế hoạch từ sớm thì lúc này đã bị đám người này rắp tâm hãm hại.
Thế nên Tiêu Chính Văn càng không có lý do mềm lòng, nhân từ.
Hơn nữa, từ đầu đến giờ vẫn luôn là đám người Điền Văn chủ động chọc vào Tiêu Chính Văn, kết quả mất cả chì lẫn chài, giờ còn trách được ai?
Triệu Thắng và Ngụy Vinh Kỳ nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy may mắn, cũng may trước đó họ không nhắm vào Tiêu Chính Văn, nếu không có lẽ kết cục của họ cũng không tốt hơn là bao.
Đắc tội với Tiêu Chính Văn đúng là sai lầm lớn nhất trong đời.
Hồng Ấn luôn dõi theo tình hình lúc này vẻ mặt ngày càng nghiêm trọng.
“Nếu người này tài năng hơn một chút chắc chắn là một người cực kỳ nguy hiểm, thậm chí sẽ là kẻ thù số một của mình”.
Hồng Ấn thầm nói.
Ông ta nghĩ giữa Tiêu Chính Văn và bốn cậu chủ Chiến Quốc vẫn có sự cách biệt, dù là khả năng lĩnh hội hay thiên phú cũng không bằng đám người Điền Văn, nếu không sao cứ luôn tránh mặt đám người Điền Văn không đánh?
Dù là thế, Hồng Ấn cũng bắt đầu dõi theo Tiêu Chính Văn.
Ông ta có trực giác không nên chọc vào người như Tiêu Chính Văn, hễ chọc vào người này thì không có cơ hội cho ông ta thở, nếu không chắc chắn sẽ chọc phải một tai họa lớn.
So với bốn cậu chủ Chiến Quốc, Hồng Ấn xuất thân từ vùng ngoài vũ trụ, tầm nhìn, kiến thức rộng hơn, xét về phương diện nhìn người, ông ta vẫn khá tự tin.
“Cậu chủ, lẽ nào cậu định giết tôi thật sao?”, Tư Không Phàm hoảng hốt nhìn Điền Văn.