Chiến Thần Bất Bại

Chương 4438

Tiêu Chính Văn nói xong liền đặt tách trà xuống, định đứng lên rời đi.

 

“Tôi đồng ý đi!” Caseus bước lên, nghiêm túc nói.

Giờ phút này, Thánh Giáo Đình đã rơi vào cảnh lâm nguy, mặc dù gã không phải cậu chủ Chiến Quốc của Hoa Quốc, nhưng lại ngang hàng với cậu chủ Chiến Quốc.

 

Sự chủ động của gã khiến Tử Dư cũng cảm thấy bất ngờ.

 

“Caseus, cậu phải nghĩ cho kỹ, chắc Thánh Giáo Đình các cậu biết rõ về Minh Hà hơn tôi, càng biết rõ Anubep là người thế nào!”

 

Tử Dư đang nhắc nhở, nhưng thực chất là đang đe dọa.

 

Trận chiến giữa Anubep và Thánh Giáo Đình đã không phải ngày một ngày hai, có thể nói, từ thời thần thoại Âu Lục, hai bên đã là kẻ thù không đội trời chung.

 

Một bên muốn dân chúng tin vào thượng đế, hút tinh huyết và đức tin của mọi người.

 

Một bên muốn dân chúng tin vào minh thần Anubep, hấp thụ linh hồn của bọn họ để tăng cường sức mạnh của bản thân.

 

Vì vậy, mâu thuẫn giữa hai bên rất khó để hòa giải.

 

Thực ra cuộc chiến giữa các vị thần ở Âu Lục chính là cuộc chiến giữa Minh Giới và Thánh Giáo Đình mà thôi.

 

Cái gọi là tín ngưỡng chẳng qua chỉ là lời nói một bên của Thánh Giáo Đình, thứ bọn họ thật sự muốn chính là tinh huyết của dân chúng.

 

Bí mật này đã bị người bên cạnh Anubep vạch trần, thậm chí còn gây ra sự sụp đổ tín ngưỡng ở cả Âu Lục.

 

Vì vậy, kinh thánh mới phân thành điều cũ và điều mới, bởi vì kinh thánh trước đây đã bị lật tẩy, không thể lừa dân chúng nữa.

 

Mối thù hận giữa hai bên cũng từ đó mà bắt đầu và ngày càng sâu đậm, cho đến sau này, Âu Lục thậm chí còn hình thành quân Thập Tự.

 

Cuộc chiến của bọn họ là vì thần điện của Anubep, mục đích của bọn họ không phải vì tín ngưỡng tôn giáo khác nhau, mà là để xóa bỏ hoàn toàn sức ảnh hưởng của Anubep trên Âu Lục.

 

Vì vậy, Minh Giới khác với âm phủ, nó chưa từng bị bất kỳ thế lực nào trấn áp dưới bất kỳ hình thức nào, mà trở thành tồn tại siêu nhiên ở vùng ngoài lãnh thổ.

 

Còn âm tào địa phủ của Hoa Quốc lại không may mắn như vậy. Ngay từ thời Tổ Long đã bị long mạch trấn áp, không thể tham gia vào cuộc chiến giữa các bên.

 

“Đương nhiên tôi biết rõ sự đáng sợ của Minh Hà, nhưng âm phủ cũng đáng sợ không kém. Một khi âm phủ chiếm được Tây Vực thì không cần tôi nói, chắc mọi người đều biết rõ hậu quả!”

 

“Vì vậy, tôi khuyên các vị nên từ bỏ lợi ích cá nhân, tập trung vào đại cục!”

 

Mỗi lần Điền Văn nghe đến câu tập trung vào đại cục, mặt hắn đều nóng lên.

“Caseus, anh có nghĩ tới thân phận của tôi không? Để một tên tiểu bối sai bảo, sau này làm sao tôi dám nhìn người khác!” Điền Văn nói với vẻ không cam lòng.

Bình Luận (0)
Comment