Chương 4506
“Dĩ nhiên nếu các người không tìm được nơi nào để ở, bọn tôi cũng sẽ không để các người lưu lạc đầu đường, ở thành Thiên Khu chỉ với thể diện của các người cũng có thể tìm cho các người vài căn phòng để ở đó”.
“Nhưng trước hết là các người phải cúi đầu nhận lỗi với bọn tôi”.
Điền Văn cũng quay sang nói.
“Bọn tôi ở đâu không cần hai cậu chủ nhọc lòng quan tâm, dù cậu Tiêu đã không còn nữa nhưng tôi tin chắc bọn tôi vẫn có chút thể diện này. Vùng ngoài lãnh thổ không phải là nơi mà ai cũng đối đầu với cậu Tiêu giống hai cậu chủ”.
Mấy lời của Tần Lương Ngọc đã thể hiện rõ sự châm chọc của bà ta với anh em Điền Văn.
Không để Điền Văn lên tiếng, Tần Lương Ngọc sải bước lên trước nói với một ông lão ở cửa: “Ông lão, làm phiền ông đi thông báo một tiếng, nói là Tần Lương Ngọc của thành Đại Lương dẫn điện Thần Long đến ở”.
Mặc dù giọng Tần Lương Ngọc không quá lớn nhưng từng câu từng chữ đều lọt vào tai người ở đó.
Nghe thế Caseus không khỏi nhíu mày, rõ ràng Tần Lương Ngọc đang phân cao thấp với anh em Điền Văn.
Nhưng lời nói của bà ta lại vô hình chung hạ thấp tất cả thế tử và gia tộc lớn ở Chiến Quốc.
Điền Văn lên tiếng: “Đừng nói là Tiêu Chính Văn đã chết, dù hắn đích thân đến đây cũng không có mặt mũi lớn như thế. Ngay cả những người như bọn tôi cũng chỉ có thể đợi ngoài cửa, bà nghĩ thể diện của Tiêu Chính Văn lớn thế à?”
Điền Văn nói không sai, dù sao hắn cũng là cậu chủ nước Tề, địa vị gần bằng vua, ngay cả hắn cũng chỉ có thể đợi ngoài cửa thì một nhân vật nhỏ không có chỗ chống lưng không có lai lịch như Tiêu Chính Văn có thể diện được thế nào?
Huống gì hôm nay đến đây còn không phải là bản thân Tiêu Chính Văn, chỉ là thành chủ thành Đại Phong nhỏ bé thôi.
Nói khó nghe một chút là thành nhỏ ở biên giới như thành Đại Phong không thể nào lọt vào mắt vài thế lực lớn nào đó, dù Tần Lương Ngọc là thành chủ thì có làm sao?
“Tôi nghĩ các người vẫn nên nhanh chóng đi khỏi đây, phải biết rằng lần này các người đại diện cho nước Tề, các người không sợ mất mặt nhưng nước Tề bọn tôi không muốn bị người ta xem là trò cười”.
Điền Khải lạnh lùng nói.
Hắn nghĩ nếu không nhờ thể diện của hắn và Điền Văn thì đám người Tần Lương Ngọc có muốn bước lên đảo Huyền Không cũng chỉ là nỗi khát vọng thôi.
Tần Lương Ngọc mặc kệ họ, chỉ nhìn về phía ông lão đồ trắng.
Ông lão đồ trắng nhìn Tần Lương Ngọc một lượt, cau mày suy nghĩ hồi lâu mới khó xử nói: “Các vị đợi một chút, tôi đi báo lại”.
Nói rồi ông lão đồ trắng đi vào trong chạy thẳng đến cung điện trong màn sương.
Mặc dù Tiêu Chính Văn có chút danh tiếng nhưng cũng chỉ là một người tài trong giới trẻ thôi, huống gì trước đó đã có tin tức Tiêu Chính Văn chết ở Minh Hà.