Chương 4666
“Nếu không phải Tử Cống từng thất tín bội nghĩa thì anh Tiêu cũng không thể tức giận mà bỏ đi!”
“Cũng không thể nói như vậy, lỡ như toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ đều thất thủ thì điện Thần i Long của anh ta sao có thể chỉ lo thân mình? Dù vì vấn đề sống còn của điện Thần Long, anh ta cũng không nên hành động theo cảm tính như vậy!”
Trong lúc nhất thời, các lời bàn luận từ khắp nơi vang lên, nhưng bất luận người khác nói thế nào, đều không thể thay đổi được quyết định của Tiêu Chính Văn!
Khi Tiêu Chính Văn rời đi không lâu, giữa trưa ngày thứ hai, thế lực lớn các phương ở ngoài lãnh thổ đã hợp thành liên quân, cùng nước Ngụy mở đầu trận phản công đầu tiên!
Bồng chốc, mây đen đầy trời, sát khí gân như ngưng tụ thành chất, giữa trời và đất tạo thành một làn sương trắng mờ ảo!
Đội quân nước Ngụy, thiết ky nước Triệu, giáp binh nước Tê, tiếng trống trận dồn dập rền vang tận trời!
Tiếng la giết, tiếng kêu thảm thiết như sắp xé toạc cả bầu trời!
“Tiêu Chính Văn! Chẳng lẽ cậu muốn đoạn tuyệt với người dân vùng ngoài lãnh thổ sao?”
Trên bầu trời, âm thanh lạnh bang của Tử Cống truyền tới!
“Đậy là chuyện của các người, không liên quan đến điện Thần Long chúng tôi!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng trả lời.
“Được! Tiêu Chính Văn, nhớ kĩ lời nói hôm nay của cậu, ngày âm phủ bị đuổi đi cũng chính là ngày mà điện Thần Long của cậu bị hủy diệt!” Tử L2 lại lần nữa uy hiếp.
Tiêu Chính Văn chỉ khinh thường quay lại nhìn ông ta rồi cười khẩy, anh cũng lười quan tâm tới ông ta.
Xa xa, trận chiến ở nước Ngụy đã hết sức khốc liệt, không chỉ vùng ngoài lãnh thổ mà thậm chí ngay cả thế tục cũng quan sát trận chiến một cách rõ ràng thông qua Thiên Kính.
Nhưng đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn, thế lực các phương vùng ngoài lãnh thổ đều trở nên hỗn loạn trong nháy mắt.
Tả Bạch Đào nhìn đám người Tử Cống như con kiến ở giữa không trung, không mảy may sợ hãi đại quân mênh mông hàng tỉ người này!
Vải lụa trăng trong tay hắn bay phấp phới trong gió, bỗng chốc, các thế lực vùng ngoài lãnh thổ lâm vào trận đại hỗn chiến trước đây chưa từng có!
€òn Điền Văn vốn dĩ đang đánh với âm binh đột nhiên quay đầu lại đánh về phía thế tử một gia tộc ở ngoài lãnh thổ bên ngoài như trúng tà.
Hơn nữa mỗi lần ra tay đều là sát chiêu, chỉ một kiếm đã chém thế tử đó vào trong không trung.
Bên cạnh hắn còn vài cảnh vệ đi theo hắn hàng ngàn năm vẫn chưa hoàn hồn lại đã bị Điền Văn vung kiếm đánh tới.
Ngụy Vinh Kỳ và Khổng Tê Thiên cũng xuất hiện tình trạng như vậy, mọi người đều xoay chuyển đầu súng cùng một lúc, ra tay đánh người của mình.
Thấy các cậu chủ Chiến Quốc đều xoay người lại đánh về phía bên mình, hơn nữa ra tay đều là sát chiêu, mọi người hoảng sợ mặt mày thay đổi, chạy loạn tứ phía.
“Chuyện gì đây?”
Lúc này hai mắt Điền Văn đỏ long sọc lên, điên cuồng hét lên như phát điên.
Cơ thể hản không chịu nghe theo sự kiểm soát của hắn, dù là hản muốn dừng cũng không thể dừng được.