Chiến Thần Bất Bại

Chương 4846

Chương 4846

 

Tin tức Tiêu Chính Văn đến thành Thiên Khu vừa truyền vào nước Ngụy, Ngụy Vinh Kỳ đã đích thân dẫn ba ngàn binh lính Ngụy đến.

 

Dĩ nhiên hắn không có ý định cuốn vào trong trận chiến này, đơn thuần chỉ là muốn đến xem mà thôi.

 

Mặc dù các thế lực khác trong thành Thiên Khu vẫn xem trọng Điền Kỵ nhưng cũng không ai dám chủ động đứng ra, dù sao những người mấy ngày trước đi theo Vạn Kiếm Cốc tấn công vào Đế Khư đều là những người còn sống.

 

Ai cũng không biết rốt cuộc Tiêu Chính Văn bao nhiêu con bài cuối, mặc dù Điền Kỵ là sự tồn tại cao cấp ở ngoài lãnh thổ nhưng không ai có thể đảm bảo Tiêu Chính Văn sẽ không tạo ra kỳ tích lần nữa.

 

Không chỉ Ngụy Vinh Kỳ chạy đến mà ngay cả Khổng Tề Thiên cũng dẫn theo vài thân tín ở Tề Thiên Thư Viện chạy đến lẫn vào trong đám đông vây xem.

 

“Không ngờ ngay cả người nhà họ Khổng cũng học được cách khiêm tốn”, Ngụy Vinh Kỳ chế nhạo nhìn Khổng Tề Thiên trốn trong đám đông.

 

“Không chỉ ông ta đến mà còn một người nữa cũng đến”, Long Cổ nhíu mày nói.

 

“Ồ? Người mà tướng quân Long nói là Hồng Ấn à?”, Ngụy Vinh Kỳ lập tức nghĩ đến người này.

 

“Đúng thế, mặc dù tôi không xác định được vị trí của ông ta nhưng có thể cảm nhận được khí tức của ông ta. Chúng ta có cần…”

 

Ngụy Vinh Kỳ suy tư một lúc, khẽ lắc đầu nói: “Không cần nhắc nhở Tiêu Chính Văn, một là chưa chắc khí tức của Hồng Ấn có thể giấu được hắn, hai là trận chiến này e là không đơn giản”.

 

Cùng với luồng sáng bay về đỉnh núi Long Vân, Điền Kỵ vừa rót trà vừa nói với mấy người Tiêu Chính Văn: “Vào đây ngồi đi”.

 

“Chủ soái Điền”, Hắc Bá chắp tay chào Điền Kỵ.

 

“Hắc Bá? Sao ông cũng đến thế?”, nụ cười trên môi Điền Kỵ có vẻ như rất vô hại, không chỉ không có sát khí nào mà ngược lại hiền từ chất phác như bạn cũ đã nhiều năm không gặp.

 

Chỉ riêng vẻ ngoài như thế, bất kỳ ai cũng rất khó đoán được Điền Kỵ là một người thủ đoạn tàn độc, sát người không nương tay.

 

Cũng chính vì trong ngoài không đồng nhất như thế nên các thế lực ngoài lãnh thổ mới sợ người này như sợ hổ.

 

“Ai là cậu Tiêu cũng có thể bước lên trước thưởng thức trà với tôi”.

 

“Cậu Tiêu, cẩn thận!”, Tần Lương Ngọc vội nhỏ giọng nói.

 

Tiêu Chính Văn chưa kịp sải bước lên trước, Điền Kỵ đã quay sang nhìn về một hướng khác, cao giọng nói: “Tướng quân Long, tôi và ông đã nhiều năm không gặp, hôm nay hiếm có cơ hội thế này, sao không vào đây hàn huyên một chút?”

 

“Ha ha! Quả nhiên chủ soái Điền phong thái hơn người, không hổ là trụ cột của nước Tề năm đó”.

 

Nói rồi Long Cổ sải bước đi thẳng đến ngoài căn đình.

 

“Lâu ngày không gặp”, Điền Kỵ ngẩng đầu lên nhìn Long Cổ bên ngoài căn đình.

 

“Ha ha, nhờ phúc của chủ soái Điền, mọi thứ đều sắp xếp ổn thỏa! Nhưng…”

 

Nói đến đây, Long Cổ bỗng quay sang nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Lẽ nào chủ soái Điền không lo hôm nay tôi sẽ ra tay giúp đỡ cậu Tiêu sao?”

Bình Luận (0)
Comment