Chiến Thần Bất Bại

Chương 4864

Chương 4864

 

Điền Ky không ngần ngại dùng hết tuổi thọ và tỉnh huyết của mình, cũng muốn cùng chết với Tiêu Chính Văn trong trận chiến này.

 

Vô số tia sáng đó như thể lông vũ lơ lửng trong không trung nhưng mỗi một tia sáng đều chứa sát khí vô tận.

 

“Đây chắc hản là thuật pháp ngoài vũ trụ chứ không phải là trận pháp. Quả nhiên Điền Ky là thiên tài, thế mà có thể kết hợp một cách thành thạo thuật pháp ngoài vũ trụ vào trận pháp thập diện mai phục”, Long Cổ khen ngợi.

 

Lúc này cả người Điền Ky đều như sắp biến thành lông vũ, từng vâng sáng màu trắng bạc sáng lấp lánh quanh người ông ta.

 

Có thể nói đây mới là chiêu thức mà Điần Ky muốn liều mạng, cũng chính là lá bài cuối cùng của ông ta.

 

Thời gian trôi đi, uy lực của sự kết hợp giữa trận pháp và thuật pháp này của ông ta đã trở nên cực kỳ đáng sợ, thậm chí có thể xóa bỏ trời đất này ra khỏi trái đất.

 

Cũng ngay lúc này, Tử Cống vừa chạy trốn về tổng viện nhà họ Khổng đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn về hướng núi Long Vân.

 

Tử Dư và Tử Hằng đang dưỡng thương cũng cùng lúc quay đầu nhìn về hướng này.

 

Cho dù là các ông lớn ngoài lãnh thổ hay là người dân thường trong thế tục cũng đều cảm nhận được cảm giác như xé nát tâm can.

 

Đây chính là dấu hiệu một vùng đất trời sắp bị xóa bỏ khỏi trái đất vĩnh viễn.

 

Như thể trời đất này đều đang than khóc khiến mỗi một sinh linh trên trái đất đều cảm nhận được nỗi đau thấu tâm can khi sắp phải mất đi người thân quan trọng nhất trong đời mình.

 

“Thôi xong, lẽ nào Điền Kỵ muốn hủy diệt cả phương trời này?”

 

Long Cổ kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, nhìn về phía Điền Kỵ.

 

Lúc này mặt đất bắt đầu rạn nứt, lấy núi Long Vân làm trung tâm, trong vòng hàng ngàn mét gần như muốn thoát khỏi đất trời này.

 

“Ầm ầm ầm!”

 

Núi Long Vân cũng bị bật gốc, cả ngọn núi dần bị bay lên theo đất trời, bay về phía ngoài vũ trụ.

 

Cả quá trình Tiêu Chính Văn chỉ kiêu ngạo đứng trong không trung, lạnh lùng nhìn mọi thứ xảy ra.

 

Thấy phương trời này đã dần bay lên cao, Điền Kỵ bỗng bật ra tiếng cười điên cuồng: “Tiêu Chính Văn, thuật pháp của tôi đã xong rồi, bây giờ dù cậu có bản lĩnh hơn trời cũng không thể cứu vớt được nữa”.

 

“Chỉ cần núi Long Vân này bay vào vùng ngoài vũ trụ thì sẽ trở thành khói bụi! Tôi và cậu chỉ có thể cùng chết! Ha ha ha”.

 

“Có thể cho tôi và cậu cùng chết cũng là vinh hạnh của cậu! Mấy ngàn năm nay, tôi từng giết vô số thiên tài, biết bao thiên tài hiếm có cuối cùng đều chết trong tay tôi”.

 

“Chỉ tiếc là tôi đã đánh giá thấp cậu, nhưng cậu đừng hòng giữ được thân mình! Dù tôi có chết thì cũng phải kéo theo cậu”.

 

Lúc này Điền Kỵ đã không còn gì nữa, dù tan xương nát thịt cũng phải kéo theo Tiêu Chính Văn.

 

Sở dĩ ông ta dám làm thế chỉ là vì thế lực ngoài vũ trụ hứa với ông ta một lời hứa không thể thực hiện được, đó là bảo ông ta có được cơ thể bất tử.

Bình Luận (0)
Comment